
nàng theo, nàng ta cũng sẽ không vào phủ tướng quân làm
nô tỳ, người dẫn mối kia mới nhận cả nàng.
Nàng giơ tay sờ má
phải, là một miếng da giả, muội muội Chiêu Quân nhờ người làm cho nàng,
không biết dùng chất liệu gì làm ra nó , sờ vào có cảm giấc giống với da bình thường, nhưng bề ngoài gồ ghề, cảm giác như sờ vào vết sẹo bị nước sôi làm bỏng của con trai phu xe nhà nàng , nhìn sơ cảm thấy hơi đáng
sợ, cũng khó trách người dẫn mối ghét nàng.
Nàng lại không hề nghĩ đến khả năng mình bị vứt lại nơi này .
Không, việc này cũng không quan trọng,quan trọng là nàng lo lắng cho Hạ Liên.
Nếu Người dẫn mối không muốn giới thiệu nàng vào phủ tướng quân, về cơ bản
không cần phải hạ thuốc mê mọi người. Cuối cùng thì người dẫn mối kia
muốn làm gì với đám cô nương kia?
Nhất định hắn ta không phải là người giới thiệu mọi người đến tướng phủ nên mới dùng đến thủ đoạn này!
Hạ Liên vì muốn theo hầu nàng, họ mới cùng nhau lên kinh thành,nay lại. . . . . .
Do nàng liên lụy Hạ Liên.
Đàm Ngu Cơ muốn đứng dậy, nhưng cả người vẫn yếu ớt không có lực, chỉ có
thể cố sức chầm chậm dựa vào tường, từ từ theo tường ngồi dậy thôi cũng
khiến nàng thở hổn hển.
"Bực mình. . . . . . hết sức bực mình,
hạng người độc ác kia. . . . . . Sẽ có ngày gặp báo ứng . . . . . ." Lấm bầm trong uất ức, đợi sau khi nàng khỏe lại, nhất định phải nhanh chóng đuổi theo vào thành, chạy đến cứu Hạ Liên!
Từng đợt gió lạnh thổi vào trong miếu đổ nát, Đàm Ngu Cơ hơi run rẩy, nhanh chóng kéo vạt áo cuộn mình lại.
Đầu nặng trịch, cả người không khỏe, nàng biết mình trúng phong hàn, đêm
qua bị bỏ lại trong thới tiết lạnh, nếu nàng không bị cảm lạnh mới lạ.
Hiện giờ nàng nên làm gì đây?
Cho dù người dẫn mối kia không nói dối, chỗ này thật sự cách cửa thành vài
dặm nhưng thân thể nàng hiện giờ rất yếu , lại bị phong hàn, về cơ bản
không thể làm gì được
Đột nhiên một tiếng sấm vang mang theo
những tia chớp sáng, khiến nàng hoảng sợ ngay sau đó mưa tần tã như trút nước, nháy mắt những giọt mưa rơi đầy miếu qua những lỗ hổng trên mái
khiến nàng bị ướt hết.
Cảm giác rét lạnh đến tận xương tủy, nàng nhìn xung quanh tìm chỗn trú mưa, cuối cùng tìm được một nơi gần bàn thờ.
Cả người run rẩy núp ở dưới gầm bàn. Có lẽ nàng sẽ chết ở đây!
Nhưng nếu nàng chết, cha nàngphải làm sao? Hạ Liên phải làm sao?
Sự việc tất cả đều do nàng mà ra nhưng nàng vẫn chưa làm được gì.
Gió âm thầm mang theo rét buốt thổi từng đợt từng đợt, khiến nàng nhanh chóng run cầm cập
Lạnh quá. . . . . .
Đàm Ngu Cơ gập gối, hai tay ôm chân, thân mình co ro lại, ý thức càng ngày
càng trở nên mơ hồ, thân thể gục xuống, đầu thò ra khỏi gấm bàn, mưa
lạnh rơi vào khuôn mặt tái nhợt, bất động.
"Cha, phải rồi. . . . . . con không thể dậy nổi, Ngu Cơ. . . . . . Bất hiếu, giúp. . . . . .
Không được. . . . . . Người. . . . . ." Nàng lẩm bẩm những câu vô nghĩa
rồi rơi vào bóng tối.
*********
Trên đường lầy lội vó ngựa phi nhanh khiến bùn đất văng tứ phía.
Hai người hai ngựa, một trước một sau, phòng thật nhanh trong mưa, người đi phía trước dường như không có ý định dừng lại, người phía sau dù mệt
mỏi vẫn liều mình đuổi theo.
Mưa gió lạnh thấu xương, cuối cùng, người phía sau không nhịn nữa mới lên tiếng.
"Đại ca, chúng ta tìm chỗ tránh mưa đi !" Một cơn gió lớn táp đến yết hầu
hắn, lập tức bị gió mưa lạnh làm ho sặc sựa."Khụ, khụ… khụ!"
Hỏa Ngọc Hành ở phía trước nghe thấy , nhưng không định dừng lại.
"Chỉ khoảng nửa canh giờ nữa sẽ đến kinh thành đừng lãng phí thời gian dừng
lại.." Hắn hét to trả lời, Con ngựa vẫn lao nhanh không dừng lại.
"Đúng là vô lương tâm . . . . . ." Tiết Từ Phong lầm bầm oán giận. Tuy bọn họ trấn thủ biên cương nhiều năm, thân thể đại ca to cao, võ công cái thế, nội lực thâm sâu, Nhưng võ công của hắn chỉ tạm được, nội lực cũng rất
tầm thường. Chạy liên tục mười mấy canh giờ cho dù thân thể làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi, huống hồ hiện giờ trời mưa to."Ha. . . . . .
Ắt xì! Ắt xì!" Vừa nói xong đã hắt xì rồi.
Hắn đưa tay lên xoa xoa mũi, không cần phải biết đoán bệnh như đại phu, dầm mưa kiểu này hắn biết chắc mình bị cảm lạnh .
Tia chớp sáng cả bầu trời đang che phủ bởi mây đen, tiếp theo sét đánh
thẳng xuống phía dưới, từng trận từng trận ầm ầm vang lên chấn động cả
đất trời.
"Ôi ——" Tiết Từ Phong đang run vì lạnh bị bất ngờ muốn
nhảy dựng lên, ngay sau Lôi Minh hoảng sợ, nhấc cao hai chân phía trước
cuả nó lên, khiến hắn không kịp phản ứng ngã xuống ngựa. bịch một tiếng. Ngã mạnh xuống đất khiến cho mắt hắn tối sấm lại, xương cốt toàn thân
giống như muốn gãy lìa, không thể nhịn được mà rủa thầm một câu"Bà mẹ
nó! Lôi Minh, mày tính giết tao à!"
"Ngung ——" Hỏa Ngọc
Hành thúc ngựa quay trở lại , một phát một bắt được dây cương của Lôi
Minh, sau khi khống chế con ngựa trong con kích động, mới liếc mắt nhìn
người đang nằm dưới bùn đất kia"Cưỡi ngựa cưỡi mười mấy năm, vậy mà vẫn
bị ngã ngựa đệ có thấy mất mặt không!" Hắn không nhịn nổi lắc đầu nói.
"Vì Lôi Minh nhát gan, sấm chớp khiến nó sợ ." Tiết Từ Phong nhanh nhảu