Teya Salat
Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc

Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321892

Bình chọn: 7.00/10/189 lượt.

". . . . . . Rất cao sao?" Cô đột nhiên hỏi.

"Sao cô không tự mình nhìn xem một chút?"

Nghe vậy, Kỷ Vân Vân co rúm người lại, cúi đầu.

"Chuyện này không có gì buồn cười cả."

"Có ý tứ gì?" trong giọng nói của Vệ Tử Hiên mang theo nghi hoặc.

"Anh kêu tôi ‘tự mình nhìn xem một chút’"

"Kỷ Vân Vân, chứ cô mong đợi cái gì? Mong tôi phát minh ra một ngôn ngữ đặc biệt, để tránh đụng chạm đến cô sao? Mãi mãi tránh những từ "Nhìn", "Nhìn", "Mù" sao? Thật xin lỗi, tôi làm không được! Ở trong mắt tôi, cô không có gì khác biệt so với những người bình thường khác, mù thì sao? Nhưng đó lại là lý do cô dùng để trốn tránh công việc và cuộc sống này, đừng hy vọng tôi sẽ là đồng lõa của cô, cô nghe rõ chưa?"

Kỷ Vân Vân sững người.

Những lời hắn nói rất thẳng thắn, thẳng thắn đến tàn nhẫn, nhưng trong cơn giận dữ đó, cô lại cảm giác như có một dòng nước ấm chảy sâu trong trái tim cô.

Cô không phải là người bình thường đã bao lâu rồi?

Bạn bè của mẹ thường thường ở trước mặt cô "Dùng chữ mù mắt" , sau đó lại hối hận vì đã lỡ lời, tiếp theo là cả phòng đều có vẻ lúng túng và lặng lẽ.

Vậy mà Vệ Tử Hiên. . . . . .

Kỷ Vân Vân hít một hơi thật sâu, không nhịn được đưa tay ra chạm vào người đàn ông trước mặt.

Hắn quả nhiên rất cao! Cô đứng thẳng người mới đến cằm của hắn.

Bờ vai của hắn rất rộng, lồng ngực rất dầy. . . . . . Kỷ Vân Vân thu tay về.

"Anh thật rất cao lớn."

"185cm, 75 kí lô." Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười.

"Hơn nữa rất thường vận động." Do cô sờ vào lòng bàn tay của hắn mới biết được.

"Tôi thường luyện tập Không Thủ đạo (Karate), chạy bộ và trượt tuyết để rèn luyện thân thể."

"Ừ." Kỷ Vân Vân gật đầu một cái, không thể không nhớ tới Trọng Kiệt một lần nữa.

Hắn và Trọng Kiệt thật khác biệt. Trọng Kiệt thấp hơn một chút, cũng gầy hơn; tính tình Trọng Kiệt cũng rất lịch sự và mềm mỏng, chứ không nói năng thô lỗ như hắn đối với cô; Trọng Kiệt. . . . . .

"Hình dáng anh và Trọng Kiệt có giống nhau không?" Đột nhiên, cô nghe mình mở miệng hỏi.

"Có người nói giống, cũng có người nói không giống."

"Anh ấy. . . . . . Gần đây có khỏe không?"

Đây có lẽ chính là vấn đề cô muốn hỏi nhất đi! Sắc mặt hắn chợt trở nên lạnh lùng, giọng nói lại khôi phục sự lạnh nhạt: "Đại khái là tôi nghe nói nó đã đính hôn, tuần trước tôi vừa gặp nó, đó là lần đầu tiên tôi gặp lại nó trong suốt hai năm qua, chuyện cô xảy ra tai nạn, lúc đó tôi mới được biết, cho nên. . . . . . Tôi liền tới ngay."

Kỷ Vân Vân hít một hơi thật sâu, "Tôi rất cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi như thế, nhưng điều đó là không cần thiết, hiện tại quả thật tôi rất tốt, thật sự."

"Cô quả thật rất tốt? Khi tôi mới vừa tới, hình ảnh tôi nhìn thấy là một cô gái đang trong tuổi thanh xuân phơi phới lại ngồi một mình trong bóng tối, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, tóc tai rối bù như tổ chim, sắc mặt lại tái nhợt như hồn ma bóng quế. . . . . ."

"Rốt cuộc anh muốn tôi thế nào?" Kỷ Vân Vân vô cùng tức giận ngắt ngang lời hắn, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì những lời chỉ trích của người xa lạ trước mặt này, "Tôi có hình dáng như thế này căn bản là do tôi không có khả năng tự chăm sóc chính mình!"

"Là ‘không thể’, hay là…‘không muốn’?" Hắn không để cho Kỷ Vân Vân có một chút mặt mũi nào.

"Tôi đã từng cố gắng đến một thẩm mỹ viện để sửa sang lại đầu tóc, nhưng lại làm cho rối tinh rối mù hết. . . . . ." Giọng nói của cô từ tức giận chuyển thành nghẹn ngào. "Không biết tôi đã té ngã mấy lần, sau đó, lại không phân biệt rõ đâu là Đông Nam Tây Bắc, kết quả không thể làm gì khác hơn là ngồi tắc xi về nhà, tôi. . . . . ."

Cô cố gắng nuốt cục nghẹn đang mắc ở cổ họng.

Cô không muốn ở trước mặt người đàn ông bá đạo đến cực điểm này mà rơi lệ, tuyệt đối không muốn!

"Mẹ cô cũng không giúp cô sao?"

"Mẹ tôi đã cố gắng nhiều lần." Kỷ Vân Vân buồn bã nói, "Nhưng vì trên đường đi, mọi người đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi, làm cho chúng tôi rất lúng túng, cho nên về sau . . . . . ." Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ dần.

Vệ Tử Hiên từ từ thở ra một hơi dài, "Tôi hiểu rồi, được rồi! Chúng ta cứ từ từ thôi, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi hóng gió, xem thần sắc của cô có thể khá hơn một chút nào hay không."

Kỷ Vân Vân cũng hít một hơi khí lạnh."Nghe này, Anh Vệ, anh không cần có bất kỳ nghĩa vụ nào với tôi, tôi cũng không muốn có bất kỳ thay đổi nào! Tôi đã tự xây dựng cho mình một cách sống phù hợp, mặc dù có thể trong mắt anh, cuộc sống như thế thật sự không có gì thích thú, nhưng người mù mắt cũng không phải là anh, không phải sao? Cho nên, mời anh về đi thôi! Đừng quay trở lại quấy rầy tôi."

"Chiều mai hai giờ tôi tới đón cô." Hắn kiên quyết nói, đối với những lời cô thao thao bất tuyệt vừa rồi, hắn xem như là nghe vào tai trái rồi ra ngay tai phải.

"Anh. . . . . ."

Kỷ Vân Vân mở miệng muốn kháng nghị, nhưng, tiếng bước chân vang lên, Vệ Tử Hiên đã rời đi, hình như cũng không quay đầu lại.

Bao giờ mưa mới ngừng rơi?

Kỷ Vân Vân kiệt sức ngã nhào vào ghế, không còn đủ sức để xác định được tối nay đã phát sinh chuyện, có phải đây chỉ là một giấc mộng hay không?

"Vân