
cà phê vào. Kỷ Vân Vân thoáng dừng lại một chút, ít nhất lúc này cũng khiến cho đôi tay của cô có một số việc để làm, chứ không giống như đứa ngốc chỉ biết nắm chặt tay vào thành ghế sofa.
"Hương vị cà phê pha có được không anh Vệ?" Cô lịch sự hỏi.
Hắn bưng chén lên, nhấp một ngụm.
"Tôi tới đây không phải để thăm hỏi xã giao, cho nên, những câu nói nhàm chán có thể miễn đi, chúng ta nên trực tiếp nói chuyện nghiêm chỉnh đi!"
"Nói chuyện nghiêm chỉnh?" Kỷ Vân Vân ngẩn ngơ, đôi môi mỏng khẽ run nhè nhẹ, "Có phải Trọng Kiệt đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Lại là Trọng Kiệt?
Vệ Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
"Trọng Kiệt rất tốt, thậm chí ngay cả cảm vặt cũng không có. Xem ra. . . . . . Cô rất quan tâm đến Nó."
"Tôi. . . . . ." Cô cúi đầu, cố gắng che giấu tâm trạng của mình, "Bất luận như thế nào, thì tôi và Trọng Kiệt cũng đã đính hôn, là vợ chồng chưa cưới. . . . . ."
"Ha ha!" Hắn không khách khí cười to hai tiếng, "Đúng rồi! Hai người đã đính hôn! Nhưng kể từ khi Trọng Kiệt chở cô gây ra tai nạn đến giờ, nó đã vứt bỏ cô, chưa hề đến thăm cô dù chỉ một lần, không phải sao?"
Những lời nói của hắn thật tàn nhẫn, giống như từng nhát dao đâm vào trái tim Kỷ Vân Vân, bàn tay của cô đang định bưng ly cà phê lên bỗng nhiên run rẩy, làm đổ cà phê ra bàn, những giọt cà phê nóng hổi văng ra tung tóe, bắn cả lên bàn tay cô.
"Ôi, xin lỗi . . . . . Tay chân tôi luôn vụng về như thế!" Kỷ Vân Vân mỉm cười gượng gạo, nửa như xin lỗi, nửa như tự giễu.
"Bởi vì đôi mắt của cô không nhìn thấy thôi." Vệ Tử Hiên không thương tiếc nói: "Đây chính là nguyên nhân em trai yêu quý của tôi không nhớ đến cô, không phải sao? Trận tai nạn xe cộ chết tiệt kia đều là sai lầm do nó tạo thành, nhưng kẻ hèn nhát này, ngay cả can đảm đối mặt với thực tế cũng không có, lại bỏ trốn mất dạng như vậy!"
Trong lời nói của hắn có kèm theo sự căm phẫn khiến Kỷ Vân Vân sợ hãi, cô hỏi với vẻ không dám tin: "Nghe qua có vẻ như. . . . . . Anh hận anh ấy?"
"Dùng từ ‘Khinh bỉ’ thì có vẻ chuẩn xác hơn một chút." Vệ Tử Hiên hờ hững nói, "Cô mới là người nên hận nó, nhưng nếu bây giờ tôi là nó, cô đã không chút do dự mà nằm trong vòng tay của tôi rồi, không phải sao?"
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt của Kỷ Vân Vân bỗng chốc đỏ bừng.
"Chuyện này không có liên quan gì đến anh!"
"Tôi lại cho rằng rất có liên quan."
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Có nghĩa là, tôi quyết định xem những chuyện này thành chuyện của tôi." Giọng điệu của Vệ Tử Hiên rất lạnh nhạt, ý nghĩa lời nói lại cương quyết không cho người khác có cơ hội kháng cự.
Kỷ Vân Vân nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt, "Chuyện này thật vô lý! Anh Vệ, tôi và anh vốn không quen biết, anh. . . . . ."
"Vệ Tử Hiên, con trưởng của nhà họ Vệ, năm nay ba mươi tuổi, hiện tại đang điều hành hoạt động kinh doanh của công ty Khoa học công nghệ ở Canada, doanh thu cũng không tệ lắm, dự tính năm nay lên sàn (lên sàn cổ phiếu)." Vệ Tử Hiên nhìn đôi mắt vô hồn của cô một chút, "Cô còn muốn biết thêm gì nữa?"
Cuối cùng Kỷ Vân Vân cũng bị làm cho tức giận.
"Tôi thấy rằng trò đùa này không đáng cười một chút nào! Nửa giờ trước, thậm chí tôi còn không biết trên thế giới này lại có nhân vật số một như anh tồn tại, mà bây giờ anh lại muốn xông vào cuộc sống của tôi? Anh. . . . . . Anh là người tự cao tự đại, ngạo mạn nhất mà tôi từng gặp trong đời. . . . . . Cũng là người vô lý nhất!"
"Tức giận sao? Ừ, biết phải tức giận, cũng không tệ lắm! Tôi còn tưởng rằng ngay cả tính tình của cô cũng bị đánh mất!" Hắn gần như thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Vân Vân giận đến xanh cả mặt, cô mở miệng tính gọi má Lâm đuổi khách, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, hắn đã lặng lẽ tiến đến gần, nhanh chóng nắm giữ cổ tay của cô.
"Tôi từ Đài Bắc xa xôi chạy đến Đài Đông này, không phải muốn bị sập cửa vào mặt." Hắn lẳng lặng nói.
Kỷ Vân Vân rất khiếp sợ, vặn vẹo tay muốn thoát, nhưng rõ ràng hắn không muốn buông tay cô ra.
Sức lực của cô đối với hắn mà nói, thật sự là không đáng kể!
Kỷ Vân Vân đột nhiên thấy sợ.
Người đàn ông trước mặt này, rõ ràng là một người khỏe mạnh, trong phòng lại chỉ có cô cùng má Lâm —— một cô gái bị mù mắt, cùng một phụ nữ trung niên yếu ớt. . . . . . Nghĩ tới đây, Kỷ Vân Vân bất giác run rẩy, toàn thân trở nên căng thẳng.
"Buông tôi ra!" Cô đứng dậy hét lên, nhưng giọng nói lại trầm nhẹ không có một chút uy hiếp nào.
Cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nói của cô, hắn hơi nới lỏng các đầu ngón tay, nhưng vẫn không buông cô ra.
"Thật xin lỗi." Giọng nói của Vệ Tử Hiên bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, "Tôi phải biết cô có còn sức lực để phấn đấu vì bản thân mình hay không. . . . . . Cám ơn trời đất! Tối nay khi vừa mới gặp cô, tôi còn tưởng rằng tôi đã tới quá muộn!"
Kỷ Vân Vân ngẩn người ra, tuy rằng sự hiểu biết của mình về Vệ Tử Hiên qua lời giới thiệu của hắn vẫn còn nửa vời, song, sự sợ hãi của cô vì những lời hắn nói mà dần dần biến mất. Sau khi trấn tĩnh, cô phát hiện cổ tay của mình vẫn còn nằm trong tay của hắn, cả hai dường như rất gần, hơi thở của hắn phả vào những sợi tóc trên đỉnh đầu cô. . . . . .