Pair of Vintage Old School Fru
Ngọt Ngào Đùa Tình

Ngọt Ngào Đùa Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322091

Bình chọn: 8.00/10/209 lượt.

ng chịu thua. "Xem con!"

"Đừng đi chọc cậu ta, cậu xin con!"

"Con chỉ là đi đùa anh ta!"

"Cũng đừng trêu đùa cậu ta, cậu ta không có cái tâm tình đấy!" Bành Trung

Hằng tin rằng cô cháu gái đến là Thượng Đế đang thử thách cậu ta, thử

thách trí tuệ và năng lực của cậu ta, khả năng xử sự của cậu ta, mức độ

chịu đựng của cậu ta đến đâu.

"Con là có lòng tốt!"

"Tiểu Mạn, đừng động thủ ở trên đầu thái tuế."

"Là con đang giải cứu anh ta."

"Con muốn đi Mexico chứ?" Bành Trung Hằng cẩn thận hỏi. "Cậu có thể bàn bạc

một chút với ba và mẹ của con, có lẽ tình hình không nghiêm trọng lắm,

có lẽ căn bản không có phần tử khủng bố gì đó uy hiếp, một nhà ba người

của con có thể đoàn tụ, cậu về nhà liền gọi điện thoại!"

"Cậu, nghe qua......" Bành Tiểu Mạn cảm thấy rất mất thể diện. "Cậu cũng không hy vọng con ở lại Đài Loan"

"Là cậu sợ con làm cho thiên hạ đại loạn."

"Cái này con lợi hại!"

"Con......" Bành Trung Hằng không dám đánh giá thấp năng lực phá hoại của cô cháu

gái này của mình, chỉ là vòng đấu đầu tiên với Chương Câu, nó cũng đã

chiếm ưu thế, chính cậu ta không có bỏ công việc, Tiểu Mạn còn được

tuyển dụng. "Tự con biết rõ!"

"Cậu, vậy cậu chờ coi đi!" Điện thoại nhận không ngừng, cho nên lúc có tiếng gõ cửa, Chương Câu cũng không có trả lời.

Tưởng rằng anh không có ở trong văn phòng, cho nên Bành Tiểu Mạn tự ý mở cửa

văn phòng của Chương Câu, cô định để đồ xuống rồi đi, nhưng khi cô phát

hiện thật ra là anh đang ở đây thì đầu tiên là cô lặng xuống, mà tiếp

theo sau đó là tươi cười một cái, nhìn thấy anh đang nói điện thoại, cô

đi qua phía của anh đặt đồ ở trên bàn làm việc, đồng thời ra dấu tay bảo anh nên ăn, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Chương Câu kết thúc điện thoại, đối với động tác của Bành Tiểu Mạn cảm thấy có chút "Khó hiểu", cô ấy là đang làm cái gì.

"Đứng lại!" Anh gọi cô lại.

Bành Tiểu Mạn quay người lại, trước tiên cô tự giải thích. "Chỉ là một chén

canh đậu đỏ, anh nên ăn nhân lúc còn nóng, trời lạnh ăn bát canh nóng

hổi không tệ, đồng nghiệp khác nói với tôi nhà ăn này siêu ngon, tôi ăn

cũng tán thành, cho nên mang về giúp anh một chén!"

"Canh đậu đỏ" Nhất thời Chương Câu phản ứng không được.

"Anh chưa từng ăn canh đậu đỏ"

"Đương nhiên là tôi ăn rồi!" Bản năng của anh trở lại với cô.

"Vậy thì nhân lúc còn nóng!"

Đương nhiên là Chương Câu ăn canh đậu đỏ rồi, chẳng qua là anh không ngờ rằng Bành Tiểu Mạn sẽ mua canh đậu đỏ cho anh, lẽ ra cô nên rất lạnh lùng

với anh, rất bất mãn, thế nhưng thái độ này của cô...... Anh luôn luôn

là không có bệnh đa nghi, giờ phút này cũng nhịn không được muốn hỏi rõ

ràng.

"Bành Tiểu Mạn, tại sao cô muốn mua?"

"Một chén chỉ

có bốn mươi lăm đồng, tôi lại cảm thấy ăn ngon, cho nên liền mua, thế

nào? Anh sợ tôi rắp tâm hại?" Bành Tiểu Mạn khẽ trừng mắt anh. "Anh nghĩ rằng tôi sẽ bỏ lung tung đồ gì đó ở bên trong để hại anh?" Vẻ mặt của

cô ấy biểu lộ bị xúc phạm.

"Tôi còn không nghĩ tới chỗ này!" Chương Câu nhàn nhạt trả lời cô.

"Tôi không có tiểu nhân như vậy!"

"Vậy càng tệ hơn rồi, nếu như anh nghĩ rằng tôi là muốn dùng một chén canh

đậu đỏ đến để hối lộ anh...... Vậy chứng tỏ chỉ số IQ của tôi không

cao!" Cô mất hứng nói.

"Tôi cũng không có nghĩ đến hối lộ."

"Vậy là anh nghĩ đến cái gì?" Cô chất vấn anh.

"Chẳng qua là...... Chưa từng có một người phụ nữ nào mua canh đậu đỏ cho

tôi!" Đương nhiên anh ăn qua canh đậu đỏ ở rất nhiều nơi, nhưng mà đặc

biệt mua đến cho anh một chén, cô là người đầu tiên.

"Đây cũng không phải là việc gì lớn!"

"Nhưng tôi tưởng là...... Cô nên có rất nhiều『Khó chịu』đối với tôi." Anh nói thẳng.

"Con người của tôi không mang hận thù." Cô không có đề cập đến chuyện cô

biết rõ công ty của anh suy yếu. "Sinh người khác tức đồng thời cũng là

làm cho mình bị khinh bỉ, không cần thống khổ như vậy sống qua ngày."

"Nhìn cô không có thông minh như vậy. Chương Câu không muốn phụ lòng tốt của

cô, vì vậy anh cầm lấy bát canh đậu đỏ kia, và mở nắp, lập tức một mùi

thơm ngào ngạt của đậu đỏ xông vào mũi.

Anh không có cự tuyệt

canh đậu đỏ của cô làm cho Bành Tiểu Mạn cảm thấy hài lòng, quả nhiên là chỉ cần đối tốt với người ta, đối phương là có thể cảm nhận được sự

thiện chí.

"Tối hôm qua tôi lên mạng xem một số truyện cười, anh

có muốn nghe hay không?" Sau đó nét mặt của cô hưng phấn, đồng thời lập

tức đi qua mép bàn chỗ anh ngồi làm việc, dường như có nhiều quen thuộc

cùng nhau.

Chương Câu nên ngăn cản cô, nên khiển trách cô, nhưng

anh lại không có, anh chỉ là vừa uống canh đậu đỏ vừa nhìn cô, muốn nghe một chút cô sẽ nói ra truyện cười gì.

"Nói cho tôi biết......" Cô biểu hiện đang hỏi đố vẻ mặt của anh. "Mẹ của gạo là ai a?"

"Gạo" anh trầm ngâm xuống. "『Gạo』mà ngày thường chúng ta ăn?"

"Đúng! Chính là『gạo』, mẹ của nó là ai?"

Chương Câu lắc đầu, không muốn trả lời tùy tiện.

"Tôi biết anh đoán không được!" Vẻ mặt của cô lập tức biểu lộ sự đắc ý. "Là『 Hoa』!"

"Hoa"

"Bởi vì hoa sinh gạo!" Cô mỉm cười trộm. "Hoa『sinh』gạo, cho nên hoa là mẹ của gạo."

Môi giật giật, nhưng Chương Câu k