
rằng hắn còn chưa biết lời đồn trên phố, vì thế liền hướng về phía hắn giải thích: “Bọn họ đều nói cha ta là cái ông Thư thừa tướng kia.” Nói xong, lại hít hít cái mũi, gượng cười nói: “Huynh nói có buồn cười không, cha ta lại có thể là quan lớn nha.”
Tiền Khiêm Ích hoàn hồn, yên lặng nhìn nàng, giật giật đôi môi nói: “Sao lại buồn cười, không chừng cha nàng thật sự là Thư thừa tướng đấy, như vậy nàng thành thiên kim tướng phủ rồi.”
“Chính là cái loại có tòa nhà lớn để ở, có thiệt nhiều người đến hầu hạ?” Bùi Quang Quang nghi hoặc nhìn hắn, thấy hắn gật gật đầu, lại nói: “Nhưng mà nhà quá lớn người lại rất nhiều, hơn nữa trong những người này không có huynh, không có mẫu thân của huynh.” Nàng dừng một chút, đưa tay nhặt cành cây trên mặt đất vẽ thành vòng tròn nói: “Cho dù là vạn kim ta cũng mặc kệ.”
Nghe nàng nói như vậy, Tiền Khiêm Ích lại nhớ tới những lời mà hai người đã nói trước đó vài ngày, một ngôi nhà không lớn không nhỏ, cùng bốn người ở.
“Vậy ta phải sớm đi đề thân với Thừa tướng đại nhân mới được, như vậy, nàng có thể ở tướng phủ chờ ít đi mấy ngày.” Tiền Khiêm Ích vừa cười vừa nói.
Bùi Quang Quang nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Như vậy cũng không tồi.” Nói xong lại bưng mặt: “Haiz, lời đồn có thật hay không còn chưa biết chừng, ta đi suy nghĩ cái gì chứ!”
Tiền Khiêm Ích thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, khóe miệng hơi giương lên. Hắn trộm nghĩ: Sau này hắn làm chức quan không lớn không nhỏ, lại lấy một cô nương đơn thuần nghe lời như Bùi Quang Quang làm vợ, cuộc sống như vậy ngược lại cũng không tệ.
***
Ngày kế, sau khi cuộc thi bổ lục kết thúc, Tiền Khiêm Ích cảm thấy đã tính trước mọi việc, vừa ra khỏi trường thi liền gặp Vi Viễn Thụy đến đón hắn, hai người cùng nhau đi Tụ Tiên Trai uống rượu.
Lại nói lúc hai người vào Tụ Tiên Trai, chỗ ghế dài còn chưa ngồi ấm, đã thấy một người xông vào trong gian phòng, nói là đại nhân nhà gã mời hai vị đến nói chuyện.
Quan lớn trong kinh thành chỗ nào cũng có, hai người tất nhiên không dám tùy ý đắc tội, sau khi liếc mắt nhìn nhau, liền vui vẻ cùng đi.
Đợi đến khi tiến vào một gian phòng, chỉ thấy một nam tử áo lam ngồi bên cửa sổ quay lưng về phía bọn hắn, hai người đều sửng sốt, lúc sau mới phản ứng lại, nhất tề hành lễ nói: “Bái kiến Thư thừa tướng.”
Thư Ngọc Lâm bên kia giống như là mới phát hiện bọn hắn đã đến, xoay người phất tay cho tùy tùng rời khỏi, vừa cười vuốt chòm râu nói: “Hai vị không cần đa lễ, mời ngồi mời ngồi.”
Nói xong, đứng lên mời hai người vào chỗ.
Tiền Khiêm Ích cùng Vi Viễn Thụy nào dám tiếp nhận, cung cung kính kính nói tạ ơn, lúc này mới cùng ông ta ngồi xuống.
Trên bàn đã bày rượu và thức ăn, Thư Ngọc Lâm cười rót đầy rượu cho hai người, sau đó mới mở miệng: “Hôm nay gặp hai vị, đúng là duyên phận, cho nên đặc biệt mời hai vị đến đây cùng ngồi.”
Trên đường đến đây Tiền Khiêm Ích đã suy nghĩ rất nhiều, lúc này nghe ông ta nói như vậy, trong lòng thầm nghĩ: May mắn lần này ta và Vi huynh thi cũng không tồi, nếu không cho dù chúng ta vô tình chạm mặt, ông cũng không thấy được người tài chúng ta.
Hắn đang nghĩ ngợi, Vi Viễn Thụy bên cạnh đã thức thời cung kính nâng chén, thản nhiên cười nói: “Đa tạ đại nhân đã mời.” Tiền Khiêm Ích thấy thế, cũng vội vàng làm theo.
Ba người ngươi tới ta đi một hồi, Thư Ngọc Lâm giống như là nổi lên tính nói chuyện, sau vài ly rượu xuống bụng, lại cùng hai người tán gẫu đến tình cảnh khoa thi năm đó, nhất thời tạo sự đồng tình, nói chuyện càng thêm ăn ý.
“Vốn tưởng rằng một khi thi đậu, là từ nay về sau có thể xuân phong đắc ý, lại không ngờ tới đạt được địa vị ngày hôm nay rồi, vẫn không ngăn nổi mấy chuyện vụn vặt quấn thân.” Thư Ngọc Lâm cười nâng chén nói.
Tiền Khiêm Ích thầm giật mình, trên mặt lại bày ra vẻ hiếu kỳ, hỏi dò: “Thư đại nhân là vì lời đồn đại trên phố mà thương tâm?”
Vi Viễn Thụy nghe vậy, không để lại dấu vết mà nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Thư Ngọc Lâm, cười nhạt nói: “Lời đồn đại trên phố mà thôi, đại nhân không cần để ý.”
Thư Ngọc Lâm nói: “Nếu thật là lời đồn cũng thôi.” Nói xong, ông ta gượng cười, lại khoát tay nói: “Quên đi quên đi, chuyện của hơn mười năm trước, có nói cũng thế. Chẳng qua hiện giờ lời đồn khó ngừng, ngay cả trong cung cũng đã nghe thấy, hôm nay sau khi lâm triều, hoàng thượng còn hỏi thăm một phen, cái mặt già này của bản quan, quả thực là đã mất hết cả rồi!”
Tiền Khiêm Ích chỉ cười nhạt, trong đầu lại hiện lên từng cảnh tượng Bùi Quang Quang bưng chậu giặt quần áo, múc nước, bày quầy bán cá muối, trong chốc lát, lại là muôn vàn hình dáng Thư Tĩnh Nghi cầm chiếc quạt tròn đứng ở dưới gốc cây đào, lúc nhìn về phía Thư Ngọc Lâm, trong lòng liền có chút chán ghét.
“Chẳng qua là lời đồn đãi vô căn cứ mà thôi, chỉ cần không đáp lại, không qua bao lâu, mọi người sẽ cảm thấy hết hứng thú, tự nhiên sẽ quên dần đi.” Vi Viễn Thụy tiếp lời nói.
Tiền Khiêm Ích nhíu mày, ngay sau đó nói: “Lời ấy của Vi huynh sai rồi, Thư đại nhân đức cao vọng trọng, tuy nói chuyện này là tỳ vết không che được ánh ngọc, nhưng nói cho cùng vẫn là một vụ gièm pha, khô