
ang Quang cũng không dám nói dối nữa, cúi đầu đứng ở một bên thấp giọng nói: “Mẹ, con sai rồi.”
Bùi Tú Mẫn mới vừa đánh nàng một trận, hiện giờ đã không còn khí lực, đứng ở đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Quang Quang, con là đại cô nương rồi, danh tiết của cô nương gia quan trọng hơn tất cả! Con mới phủi sạch được quan hệ với tên thư sinh kia, bây giờ lại vội vàng đi chung với hắn, nếu như việc này bị hàng xóm biết được, con muốn cái mặt già này của mẹ con để ở chỗ nào hả? Sau này con còn muốn lập gia đình nữa hay không?!”
“Mẹ, con biết sai rồi, sau này con không bao giờ nói chuyện với hắn nữa.” Trong lòng Bùi Quang Quang run lên, lau nước mắt nói.
Bùi Tú Mẫn thở dài một hơi, lại nói: “Đêm nay con cũng đừng ngủ nữa, đứng ở chỗ này, ghi nhớ thật rõ cho mẹ!”
Dứt lời, bà liền xoay thân vào phòng, còn lại Bùi Quang Quang một người ở ngoài sân lau nước mắt.
Lại nói Tiền Khiêm Ích đợi ở đầu hẻm một lúc mới đi vào đại viện. Đi qua trước cửa Bùi gia, mắt thấy chung quanh không người, liền nhịn không được đến gần liếc qua khe cửa nhìn vào trong, lại chứng kiến cảnh Bùi Quang Quang bị mẹ nàng lôi ra ngoài sân đánh, trong lòng không khỏi cả kinh, thầm nghĩ, xong rồi xong rồi, chuyện này bị mẹ nàng biết rồi. Nhưng lại nhìn thấy Bùi Quang Quang dùng sức lau nước mắt, liền cảm thấy có hai bàn tay đang nhào nặn trong lòng hắn, khiến hắn âm ỉ đau.
Tiền Khiêm Ích không dám gõ cửa Bùi gia, thứ nhất không dám kinh động đến hàng xóm, thứ hai là cũng không muốn bị Bùi Tú Mẫn đánh. Bởi vậy, hắn chẳng qua là đứng núp ở trong một góc, mãi đến khi trong sân vườn yên tĩnh lại, hắn mới lại nhìn vào trong khe cửa.
Ngọn đèn bên trong đã tắt, đang lúc hắn muốn buông lỏng một hơi, lại phát hiện Bùi Quang Quang vẫn đứng thẳng tắp ở trong sân, ánh trăng chếch về phía Tây, đem bóng dáng của nàng kéo đến thật dài.
Trong lòng Tiền Khiêm Ích bị nhéo một cái, chỉ cảm thấy như đã đánh mất cái gì vậy. Hắn bỗng nhiên buông lỏng sức lực, cũng không rời đi, chỉ ủ rũ đứng ở trước cửa Bùi gia, đứng cả một đêm sương cùng Bùi Quang Quang, thẳng đến khi trời sắp sáng lên, trong đại viện có tiếng người, hắn mới tha chân đi trở về phòng nhỏ của mình.
Buổi sáng, Bùi Tú Mẫn xách rổ đi ra ngoài bán cá muối, lúc đi qua Bùi Quang Quang thì liếc thấy sắc mặt nàng trắng bệch, đồng tử hơi co rút, lại vẫn hạ tâm sắt đá hừ một tiếng nói: “Tiếp tục đứng, đến khi mẹ trở về mới thôi.” Nói xong, bà không hề quay đầu lại mà rời đi.
Bùi Quang Quang nhìn theo bóng lưng của bà ra sức xoa xoa mặt, lại xoa nhẹ đầu gối đã cứng ngắc, đang muốn trộm đi lên bậc thang ngồi một lát, nào biết cửa chính vừa mở, Trầm quả phụ đã tiến vào, cười nói: Quang Quang à, mẹ ngươi bảo dì tới trông ngươi.”
Bùi Quang Quang thầm chảy lệ, đành phải ngoan ngoãn đứng vững.
Trầm quả phụ mang theo đế giày để may vá bên mình, sau khi dọn một ghế đẩu nhỏ ngồi xuống liền bắt đầu làm việc, trong lúc làm vẫn không quên hỏi thăm Bùi Quang Quang: “Quang Quang à, ngươi đã làm chuyện gì vậy, sao chọc mẹ ngươi tức giận lớn như vậy?”
Bùi Quang Quang mím miệng không để ý tới bà ta, trong lòng lại nghĩ, nếu như nói cho bà thì không được bao lâu cả hẻm Phúc Yên này đều biết ngày hôm qua ta đi xem bí ảnh hí với thư sinh rồi. Nghĩ đến Tiền Khiêm Ích, trong nội tâm nàng lại không khỏi đau xót, lại nói trước ngày hôm qua hai người bọn họ vẫn còn là bạn tốt, sau hôm nay, sợ là sẽ phải tuyệt giao rồi.
Nghĩ như thế, sắc mặt Bùi Quang Quang lại ảm đạm đi mấy phần, càng thêm buồn bực không muốn mở miệng.
Trầm quả phụ thấy không hỏi được gì, liền quay đầu hừ một tiếng, cắt đứt sợi chỉ mới lại mở miệng: “Không nói thì quên đi, dì còn nghĩ nếu ngươi nói thì cho ngươi ngồi một lát, hiện tại tốt rồi, là chính ngươi không biết nắm lấy thời cơ thôi!”
Bùi Quang Quang không để ý tới dụ dỗ của bà ta, vặn ngón tay không lên tiếng.
Trầm quả phụ thấy thế, rốt cuộc buông tha, im lặng cúi đầu đóng đế giày.
Thời gian từng chút qua đi, mặt trời càng trèo lên cao, dần dần liền nóng lên.
Trầm quả phụ chuyển tới một góc mát mẻ, nhìn thấy Bùi Quang Quang cũng muốn chuyển theo, liền chỉ một ngón tay, nói: “Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, cứ đứng ở chỗ đấy đi.”
Bùi Quang Quang bất đắc dĩ thu chân, lúc này Trầm quả phụ mới vừa lòng mà đặt mông ngồi trên ghế đẩu.
Một lúc sau, thời điểm Bùi Quang Quang sắp không chịu nổi nữa, bỗng nhiên cửa lớn bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, Nhị cẩu tử giống như cơn gió lớn xông đến, cũng không nhìn nàng, trực tiếp chạy tới ôm lấy Trầm quả phụ hô: “Trầm đại nương Trầm đại nương, nhà đại nương bị chuột làm náo loạn cả rồi! Mới vừa rồi ta nhìn thấy hai con chuột thật lớn chạy vào trong phòng bếp nhà đại nương đấy!”
Trầm quả phụ cả kinh, cũng không kịp trách cứ Nhị cẩu tử túm nhăn quần áo của bà ta, vội vàng thét to xông ra ngoài, vừa mắng nói: “Bọn chuột chết này thật đúng là mọc dài mắt rồi, hôm qua mới mua gạo, hôm nay đã chạy tới, xem lão nương thu thập cái bọn bất tử chúng nó thế nào!”
Sau một trận hùng hùng hổ hổ, bà ta liền biến mất ở cửa lớn. Bùi Quang Quang chỉ ngây ngốc nhìn chố