Polaroid
Ngốc Thê

Ngốc Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322415

Bình chọn: 10.00/10/241 lượt.

n khuôn mặt nhỏ

nhắn tú lệ lã chã chực khóc, con mắt sáng hàm chứa hơi nước đáng thương hề hề

nhìn hai người.

“Phu nhân người bị cắn ở

nơi nào ?”

Tiểu Mai bị bộ dáng của

nàng làm sợ hãi, hai tay kéo chăn ra kiểm tra.

“Ở ngay trong này.”

Thủy Liên chủ động vươn

đôi tay dài, cánh tay trước kia trắng muốt như tuyết, hiện thời nơi nơi đều là

một khối ứ tử. Liền ngay cả xương quai xanh lộ ra cũng giống như vậy, không khó

tưởng tượng bỏ chăn gấm ra những nơi khác có bao nhiêu thảm.

Thật là ủy khuất cho

nàng, hai vị nha hoàn sắc mặt lửa đỏ, liếc mắt nhìn nhau, xấu hổ cười.

Các nàng từ phụ nhân lớn

tuổi kia, biết một ít chuyện có liên quan đến khuê phòng, xem ra đêm qua trang

chủ đem phu nhân yêu đến thập phần triệt để.

“Phu nhân người sẽ không

chết, kia không phải con cọp cắn, là......” Tiểu Mai cố chọn chữ, không biết

nên như thế nào làm cho phu nhân hiểu được.

Ngay tại lúc hai vị nha

hoàn không biết nên mở miệng như thế nào, phía sau truyền đến thanh âm trầm

thấp không vui hỏi:

“Các hai người ngươi đây

là đang làm gì?”

Thượng Quan Ngân phương

bước vào Vô Trần hiên, chỉ thấy cửa phòng mở rộng, khi hắn nhíu mày đi vào

trong phòng, lại nhìn thấy hai vị nha hoàn đang lí ra nên hầu Liên Nhi rửa mặt

chải đầu, nhưng lại đứng ở trước giường một mặt buồn rầu nhìn lẫn nhau.

“Tướng công.” Thủy Liên

vừa thấy hắn, ủy khuất lên tiếng khóc lên.

Thượng Quan Ngân khuôn

mặt tuấn tú khẽ biến, ba bước cùng hai bước ngồi trên giường, đem nàng ôm nhẹ,

ôn nhu dỗ dành:

“Ngoan, Liên Nhi vì sao

khóc?”

“Liên Nhi sắp chết, có

con cọp cắn ta.”

Nàng một mặt nức nở, một

mặt chỉ vào ứ tử trên người, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn khóc làm người ta rất

đau lòng.

Thượng Quan Ngân thấy

thế, cũng nhẹ nhàng thở ra, thương tiếc nhẹ lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ

nhắn của nàng, hướng hai vị nha hoàn đang ngây ngốc đứng nhìn kia phân phó nói:

“Đi chuẩn bị một ít Khả

tùng hoãn gân cốt, nước dược thảo tiêu trừ cơ bắp đau nhức, sau đó tìm người

chuyển đến trong phòng ta.”

“Vâng.”

Hai vị nha hoàn đồng

thanh trả lời, nhanh chóng lui ra, khi rời đi tiện tay đem cửa phòng mở rộng

đóng lại.

“Liên Nhi, đừng khóc, kia

không phải con cọp cắn, không tin nàng xem.”

Ở trên cánh tay nàng tìm

được một chỗ trắng noãn hoàn hảo, môi mỏng ở trên đó hút một lát, lập tức trở

thành một khối ứ tử, Thủy Liên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

“Nguyên lai tướng công

chính là con cọp.” Thủy Liên hoang mang nhìn hắn, ngây ngốc nói.

Tiếng cười sung

sướng dật ra khỏi môi mỏng, cánh tay sắt thương tiếc ôm chặt thiên hạ ngốc xinh

đẹp trong lòng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ mặt thỏa mãn.

Cốc cốc!

Ngoài cửa phòng truyền

đến tiếng đập cửa, Thượng Quan Ngân vội vàng đem sa trướng cột trên trụ giường

buông xuống, che lấp cả hai người, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nhìn

trộm bộ dáng mê người của nàng.

“Tiến vào.”

Tôi tớ ngoài cửa

sau khi được cho phép liền tiến vào, cửa phòng “Y nha” một tiếng bị đẩy ra, hai

gã tôi tớ khổng võ hữu lực nâng một cái mộc thùng to lớn đi vào trong phòng,

trong chớp mắt đem mộc thùng nâng đi vào sau phòng, liền tức khắc lui ra, không

quên đem cửa phòng đóng lại.

Thượng Quan Ngân thoải

mái ôm thiên hạ trên người quấn chăn gấm, đi đến đại mộc thùng đang tỏa hơi

nóng, Thủy Liên nhu thuận để mặc hắn ôm, để cho hắn cẩn thận đem nàng để vào

trong mộc thùng. Lập tức thấy hắn động tác nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên

người hắn, sau đó tiến vào trong mộc thùng nổi phập phềnh dược thảo, cánh tay

sắt duỗi ra, đem nàng ôm nhập vào trong lòng, cùng nhau ngâm ở trong nước dược.

“Rất kỳ quái nha!”

Thủy Liên kinh ngạc xem

thân thể hai người, tò mò vươn ngón tay ra sờ nhẹ ngực rắn chắc của hắn, rồi

nhìn thân thể của chính mình, một mặt hoang mang nhìn qua nhìn lại.

“Liên Nhi.” Hắn thô âm

gầm nhẹ.

Thượng Quan Ngân kịp thời

bắt được tay nhỏ bé bướng bỉnh của nàng, hắc đồng lóe lửa nóng, hắn phải cực

lực khống chế chính mình, mới có thể không vì thân thể mềm mại mê người trước

mắt nổi lên phản ứng. Nhưng nàng nếu sờ nữa, hắn cũng không dám cam đoan chính

mình tự chủ được.

Đêm qua hắn rất vong

tình, nhất thời không khống chế được, mới có thể làm cho trên người nàng che

kín ứ tử, nhưng nàng thật sự ngu đần lại đơn thuần, tuyệt không hiểu được mị

lực của bản thân.

Hai tay không chứa tà

niệm mát xa huyệt đạo sau gáy nàng, lực đạo vừa phải, làm nàng thoải mái mà

nhắm mắt lại, cũng đã quên thăm dò thân thể hai người bất đồng, trán tiến sát

cổ hắn, dần dần an tĩnh lâm vào giấc ngủ say.

Thẳng đến khi nước ấm

biến lạnh, Thượng Quan Ngân lúc này mới đem nàng ôm lấy, từ một bên ngăn tủ lấy

ra bố khăn, thay nàng chà lau thân thể hảo. Bấy giờ mới để cho nàng nằm lại

trên giường, cũng thay nàng đắp chăn gấm lên.

Một lần nữa đem quần áo

mặc hảo, hắn thật sâu nhìn chăm chú thiên hạ trên giường hồi lâu, mới lưu luyến

rời đi.

“Sự tình điều tra như thế

nào?”

Trong thư phòng, Thượng

Quan Ngân ngồi ở trên chiếc ghế tử đàn, lật xem quyển sách y quán các vừa đưa

đến. Cách án thư, hắn hỏi tùy