Snack's 1967
Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324742

Bình chọn: 7.5.00/10/474 lượt.

hai người.

“Chị, chưa ăn cơm đúng không? Anh Bảy bảo chị cứ ở nhà một mình là ăn uống chẳng có giờ có giấc chi hết. Anh bảo công việc chốc lát nữa là xong, chị cứ vừa ăn vừa đợi, nhanh thôi.”

“Giờ này rồi còn công việc gì nữa?” Phương Đăng thuận miệng hỏi.

A Chiếu đáp: “Nghe nói anh Bảy muốn mua một miếng đất, người quản lý đất hẹn đến đây bàn bạc, có vẻ anh Bảy xem trọng vụ này lắm.”

“Mọi chuyện ổn thỏa cả chứ?” Phương Đăng nghe nói Phó Thất rất coi trọng việc này, liền hỏi thêm một câu.

A Chiếu nhún vai, “Thấy bảo có đối thủ cạnh tranh, cũng là tay sừng sỏ, nên trước lúc đấu giá người quản lý mới hẹn phụ trách của hai bên ra. Em nghĩ anh Bảy mà đã đích thân ra tay thì gạo phải xay ra cám hết.”

“Cậu đấy, chị đã bảo cậu thường ngày cố mà đi theo học hỏi…”

Hai người vừa đi vừa khẽ giọng nói chuyện, tới trước cửa một phòng tiệc, vừa đúng lúc cánh cửa bật mở từ bên trong, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi xăm xăm bước ra, phía sau là hai tùy tùng mặc vest đi giày da.

Người tiếp theo xuất hiện là Phó Kính Thù.

“Nếu sếp Hướng có việc bận, hôm khác chúng ta gặp lại vậy.” Hắn ung dung khom người tiễn khách.

Phương Đăng dừng chân nhìn theo, người phụ nữ được Phó Thất gọi là “sếp Hướng” dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài búi đơn giản đằng sau đầu, tác phong nhanh nhẹn dứt khoát, trông rất ra dáng phụ nữ thành đạt, chưa phải là đẹp, nhưng gương mặt trái xoan, cười lên cũng có nét duyên dáng. Có điều nụ cười của cô ta lúc này hơi gượng gạo, lại đầy ẩn ý.

“Dĩ nhiên rồi, ông Phó đây đã có lòng, sau này có cơ hội nhất định phải gặp nhau, để tôi tỏ rõ tấm lòng mến khách chứ.”

Phó Kính Thù cười mỉm, dáng vẻ khiêm cung, “Xin kính chờ dịp ấy.”

Người phụ nữ kia gật gật đầu, đi ra với vẻ gấp gáp, khi bước qua Phương Đăng, bỗng quay sang nhìn một cái.

“Em đến rồi à.” Phó Kính Thù nhìn Phương Đăng, gương mặt hắn giãn ra, “Cơm trưa em vẫn chưa ăn, anh nói có sai không? Phải đưa em đến bắt ăn bằng được mới xong. Em sang phòng bên đợi anh một lát, đồ ăn anh gọi cả rồi, có chuyện gì bảo A Chiếu gọi anh.”

Phương Đăng hỏi: “Vẫn chưa bàn xong ư?”

“Làm sao được, ông chủ tịch Cục Tài nguyên Quốc gia còn chưa đến.”

“Vậy người vừa đi là… người đang ganh đua mua miếng đất đó với anh?”

“Ừm.”

Phương Đăng không kiềm được cảm giác khó hiểu, “Nếu thế sao bây giờ cô ta đã bỏ đi rồi?” Nói đến đây, trong lòng cô lại ngộ ra mấy phần, “Anh đã làm gì?”

Phó Kính Thù cười nói: “Không có gì, anh chỉ tốt bụng nhắc nhở cô ấy, rằng người nhà hiện đang điều trị phục hồi chức năng trong bệnh viện của cô ta biết đâu sức khỏe lại gặp trục trặc bất ngờ.”

“Chẳng trách.” Phương Đăng hiểu rõ mọi chuyện. Nhớ lại ánh mắt của người phụ nữ đó, bỗng nhiên cô cảm thấy gai cả sống lưng. Phương Đăng thoáng chút lo âu, “Có nhất thiết phải giành bằng được miếng đất ấy không?”

“Hướng Viễn là một nhân vật ghê gớm, đi với bụt mặc cà sa, đi với ma phải mặc áo giấy. Anh từng nói rồi, đánh rắn phải đánh dập đầu.” Khi nói những lời này, Phó Kính Thù vẫn giữ nguyên vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu không nhanh cũng không chậm, nhẹ nhàng tự nhiên như thể đang nói chuyện về hoa chuối tây với cô tối qua.

Phương Đăng cảm thấy khang khác trong lòng, chưa nghĩ ra nên nói gì, bỗng có người từ cửa khách sạn bước vào, đứng bên thì thầm vào tai Phó Kính Thù mấy câu. Phó Kính Thù nghe xong, lặng lẽ gật đầu.

Nếu sự xuất hiện của Phó Chí Thời chỉ khiến Phương Đăng cảm thấy buồn nôn, thì cái kẻ đứng bên Phó Kính Thù lúc này hoàn toàn khiến đầu óc cô nổ tung. Mặt Phương Đăng đột ngột biến sắc, người đó vẫn chưa đi khỏi, cô hỏi luôn: “Sao hắn lại ở đây?”

Người đứng sau Phó Kính Thù nhìn thấy Phương Đăng, chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, hắn nở nụ cười tươi rói quen thuộc, khẽ khom người, “Chào cô Phương, lâu lắm rồi mới gặp.”

“Phó Thất, em hỏi anh lần nữa, tại sao con người này lại có mặt ở đây?!”

Phó Kính Thù quay sang đánh mắt ra hiệu, người đó lập tức hiểu ý, mau chóng biến mất hỏi tầm mắt của Phương Đăng.

“Em xem em kìa, sao phải nóng.” Phó Kính Thù vừa cười vừa nhìn Phương Đăng mà lắc đầu. Sau ấy hắn kéo cô sang một bên, Phương Đăng lúc này mặt mày đang tái xanh, “Anh không muốn thấy em thế này, nên vẫn chưa tiện dịp nhắc đến hắn.”

Phương Đăng hất tay hắn ra, nghiêm giọng: “Anh không nhớ hắn là ai, hay đầu óc anh lú lẫn rồi? Ngày xưa anh suýt chết trong tay hắn đấy!”

“Phương Đăng, vụ bắt cóc đó chúng ta vốn không có chứng cứ kết tội hắn.” Phó Kính Thù khẽ nói.

“Chính vì không có chứng cứ nên hắn mới ung dung đến tận ngày hôm nay! Trong lòng anh thừa biết, hắn là thứ cặn bã, sao lại còn qua lại với hắn… Đừng nói với em giờ hắn là tay chân của anh!”

Phó Kính Thù không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Phương Đăng giận dữ lắc đầu. A Chiếu rụt cổ chuồn mất. Xem ra chuyện Thôi Mẫn Hành đi theo Phó Kính Thù chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ có cô cứ u mê không biết gì cả mà thôi.

Phương Đăng cảm thấy máu toàn thân dồn lên não. Thôi Mẫn Hành là kẻ thủ đoạn bẩn thỉu thì đã rõ, cô tin chắc giả dụ hắn không đứng sau xúi bẩy, ông Phương Học Nông cha cô sẽ không như bị ma xui quỷ k