
ốt cho cảnh sát điều tra. Hai người vừa báo cho viên cảnh sát phụ trách vụ việc về cuộc điện thoại, thì được báo lại, rằng Phó Kính Thù và Phương Đăng mình đầy thương tích không biết từ đâu đã trở về.
Đây là tất cả những gì Phó Kính Thù được nghe từ già Thôi. Khi nhắc đến thái độ của phía Malaysia với cuộc bắt cóc, già Thôi đã rất khéo léo, nhưng dù cho có nói giảm nói tránh đến đâu, đều không thể xóa bỏ sự thật rằng, những người bà con ở bờ bên kia đại dương không mấy quan tâm đến an nguy của Phó Kính Thù. Đối với điều này, Phó Kính Thù có vẻ bình thản. cậu đã nghe nói từ lâu, rằng bà Trịnh thời trẻ làm việc dứt khoát mạnh mẽ, tinh minh quyết đoán không thua đấng mày râu, cho nên sự việc lần này cũng thể hiện tác phong thường thấy của bà, nâng lên được thì đặt xuống được, không bao giờ dây dưa lằng nhằng. Đã tuyên bố sau khi trao quyền thừa kế khoản tiền kia cho Phó Kính Thù, hai bên sẽ không còn liên hệ gì về mặt kinh tế, vậy thì việc gì bà phải giao ra năm mươi vạn?
Khi tới bệnh viện, Lục Ninh Hải cũng an ủi Phó Kính Thù, nói trong hoàn cảnh lúc đó, thỏa hiệp với bọn bắt cóc chưa chắc đã an toàn, báo cảnh sát mới là cách tốt nhất, có lẽ bà Trịnh cũng cảm thấy như vậy. Phó Kính Thù nghe xong chỉ lặng lẽ gật đầu. Trước mặt Phương Đăng cậu mới cười khổ mà cười: “Đừng nói tôi không phải họ Phó, kể cả họ Phó thì đã sao. Cái thân phận ấy không đáng nổi năm mươi vạn đồng bạc.”
Phương Đăng không biết nên nói gì, một người sáng suốt như Phó Kính Thù, mấy câu an ủi phù phiếm chẳng giúp ích mảy may. Có điều nghĩ thông suốt là một chuyện, cảm thấy thoải mái hay không lại là chuyện khác. Cậu đã quen thu mình, vậy mà nói ra câu ấy, ánh mắt vẫn ngập vẻ quạnh hiu.
Điều duy nhất đáng vui mừng là, Phương Học Nông không hề kể cho ai khác ngoài Phó Kính Thù và Phương Đăng về “bí mật” kia. Ít nhất thì hai tên tòng phạm trong quá trình thẩm vấn, chỉ than thở về tính kẹt xỉ của nhà họ Phó, chứ không thấy nhắc điều gì liên quan đến thân thế Phó Kính Thù. Ngày Phó Kính Thù ra viện, con gái bà Trịnh, cũng tức là “cô” của Phó Kính Thù thay mặt nhà họ Phó ở Malaysia gọi điện hỏi thăm, khuyên cậu ta không nên nghĩ nhiều, yên tâm nghỉ ngơi, những thủ tục pháp lý có thể giao phó cả cho luật sư Lục giải quyết.
Lục Ninh Hải là một luật sư giỏi, rất đáng để phó thác công việc. Dưới sự tác động của ông, trận xô xát giữa Phó Kính Thù, Phương Đăng và Phương Học Nông trước khi chạy thoát mau chóng được quy kết là hành vi tự vệ hợp pháp, cái chết của Phương Học Nông là kết quả bất ngờ của quá trình tự vệ, không phải do hai đứa trẻ gây nên. Những lập luận và lời khai Lục Ninh Hải đưa ra vô cùng kín kẽ, phía cảnh sát trừ việc không hài lòng với hành vi liều lĩnh theo dõi tội phạm của Phương Đăng, thì không còn ý kiến về bất cứ vấn đề nào. Hôm nay là lần thẩm vấn cuối cùng theo thủ tục, sau lần này sẽ tiến hành kết án. Kẻ xấu hoặc sa lưới hoặc đi đời nhà ma, người tốt rút lui an toàn, mọi việc xong xuôi, cả làng vui vẻ.
Chiều cùng ngày kết án, thi thể Phương Học Nông được đem ra khỏi đảo hỏa thiêu, Phương Đăng phải đi lĩnh tro cốt về. Phó Kính Thù đưa Phương Đăng đem chôn tro cốt cha ở nghĩa địa trên đảo. Giúp người khác nhặt xác, cả đời Phương Học Nông làm nhiều nhất là lo việc ma chay cho người ta, ai mà ngờ chuyện hậu sự của chính lão lại sơ sài giản đơn đến vậy.
Mười sáu năm trời Phương Đăng không ngừng hỏi bản thân, tại sao trên đời lại có một người cha tệ hại đến vậy. Khi lão còn sống, nó thường rủa cho lão chết, cũng từng nghĩ rằng nếu một ngày lão chết thật, nó không những chẳng mảy may buồn thương, mà còn mừng vui vì được giải thoát. Nhưng khi cầm cái bình tro cốt trên tay, nó lại không cầm nổi khóc một trận thật to. Cái bình trông giản tiện quá đỗi. Dẫu gì, đó cũng là người nuôi nó lớn khôn, có khi còn là người sinh ra nó. Dù lão có xấu xa vô sỉ hơn, thì cả hai cũng đã cùng chung sống biết bao năm. Có những thứ phải tới tận khi mình bước vào đường cùng, người ta mới nhận ra, dù mình có căm ghét nó hơn chăng nữa, vẫn không cách nào dứt bỏ. Bởi thế, nó mới không thể giương mắt nhìn lão chỉ vì lòng tham nhất thời mà không thể quay đầu lại, cứ mong khuyên được lão bỏ cuộc. Phương Học Nông có tham lam ngu dại, cũng không quên để dành một món nhỏ làm tiền phòng thân cho con gái. Vào giây phút cuối cùng lão do dự không xuống tay, là vì nhớ đến em gái Chu Nhan, hay vì không quên Phương Đăng là cốt nhục của mình? Hận nhau, phản bội nhau, liều mạng làm đau nhau, mà dứt không được bận lòng mong manh. Chỉ đáng tiếc chính là sợi tơ lòng tưởng dứt được ấy lại đưa cha con họ về hai nẻo.
Mai táng xong xuôi, Phương Đăng và Phó Kính Thù nhân lúc trời tối trời tìm đến cây đa ở trường tập bắn. Chúng dùng dụng cụ đã chuẩn bị sẵn đào men theo rễ cây xuống sâu dần. Phó Kính Thù vẫn còn ấp ủ một tia hy vọng. Đào được một lúc, cái cuốc nhỏ bỗng đụng phải vật gì đó, hai đứa dùng tay bới lớp bùn phủ quanh ra, một bộ xương trẻ con lồ lộ ra giữa lớp đất vàng. Phó Kính Thù dường như bị rút cạn sức lực, ngã quỳ xuống bên gốc đa. Lòng Phương Đăng dở dang tră