
phải chuyện một sớm một chiều, nếu có gan lão đã ra tay từ lâu, việc gì phải chờ đến hôm nay. Nếu nói xô xát cãi cọ giữa hai cha con lúc Phương Đăng sang Phó gia viện chăm Phó Thất đã làm kích động lão, vậy tại sao ngay lúc ấy lão không giở chứng? Nếu nói không có ai xúi giục, đứng đằng sau tính toán đường đi nước bước cho lão, có đánh chết Phương Đăng cũng không tin. Sau khi đòi tiền chuộc không thành, rốt cuộc ai muốn diệt khẩu, ai ngăn cản ai ra tay diệt khẩu, người thì đã chết, không có kẻ đối chứng, kẻ còn sống nói gì ta đành tin vậy. Hai tên đồng bọn kia chỉ thừa nhận nhất thời nông nổi nghe theo lời xúi giục của Phương Học Nông tham gia vào vụ bắt cóc, những chuyện còn lại chúng chối bay chối biến, cũng không khai báo về đồng bọn nào khác. Giả sử tên chủ mưu thật sự tồn tại như suy đoán của Phương Đăng, vậy thì tên này ắt hẳn thông minh hơn đám Phương Học Nông rất nhiều. Có như vậy, sau khi mọi chuyện bại lộ, hắn vẫn có thể ung dung phủi sạch mọi điều liên lụy.
Về sau Phương Đăng giả vờ vô tình hỏi già Thôi mấy ngày nay có gặp Thôi Mẫn Hành trên đảo không, già Thôi nói Thôi Mẫn Hành không hề tới thăm lão lần nào. Cậu nhóc A Chiếu ngay lúc đó liền buột miệng, hôm trước Tết Tây một ngày, nó có trông thấy chú thôi ở gần nhà họ Phó, chú Thôi còn cho nó mấy cái kẹo để ăn.
A Chiếu trước nay rất có thiện với Thôi Mẫn Hành bèn lục túi ra một cái kẹo đưa cho Phương Đăng xem. Phương Đăng tin lời nó, cũng tin già Thôi không nói dối, chính con bé cũng trông thấy Thôi Mẫn Hành lảng vảng trên đảo một lần. Hắn rời nhà họ Phó chẳng mấy vẻ vang, nếu lên đảo không phải để đi thăm ông chú tuổi cao của mình, thế thì vì cái gì? Ai đã mua thuốc ngon rượu ngon cho Phương Học Nông? Ai có thể nắm rõ tình hình nhà họ Phó lẫn thói quen sinh hoạt của Phó Kính Thù như lòng bàn tay? Cảnh sát nói cửa lớn Lầu Đông không ề có dấu vết đập phá, kẻ cả đời căm ghét nhưng chưa đặt chân vào nhà họ Phó bao giờ lấy đâu ra chìa khó?
Phương Đăng nói qua những nghi ngờ của mình với Phó Kính Thù, nghe xong, cậu im lặng hồi lâu mới nói: Lúc bị bắt cóc, cậu đang ở tầng hai tưới cây, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khi nghe thấy tiếng động, thì lũ khách không mời đã lên trên tầng. Bọn chúng có ít nhất ba người, cậu không cách nào trốn thoát được, chỉ kịp đẩy chậu hoa chuối tây xuống đất. Phó Thất đích thực không tận mắt nhìn thấy Thôi Mẫn Hành, cũng không nghe thấy giọng hắn. Suy nghĩ của Phương Đăng không phải không có lý, nhưng không có chứng cứ không có cơ sở cũng vô ích. Thôi Mẫn Hành không phải người ngốc nghếch, nếu trong chuyện này hắn thực sự nhúng vào, chiếu theo tình hình hiện tại, hắn sẽ có sự cảnh giác nhất định.
Luật sư nhà họ Phó quả nhiên mau chóng xuất hiện, y như Phó Kính Thù dự liệu. Nghe già Thôi nói, trưa ngày thứ hai kể từ khi Phó Kính Thù mất tích, già nhận được một lá thư nặc danh di ai đó nhét vào cửa nhà. Kẻ viết thư tuyên bố Phó Kính Thù đang ở trong tay bọn chúng, yêu cầu già Thôi và người nhà họ Phó trong vòng một ngày phải gom đủ năm mươi vạn đồng tiền chuộc, nếu đến thời gian đã định mà không có tiền, thì cứ chờ mà nhặt xác Phó Kính Thù.
Già Thôi ruột nóng như lửa đốt, nhưng không dám tự tiện quyết định, vội vàng đánh điện sang Malaysia. Bà Trịnh không có nhà, chỉ có quản gia nhấc máy. Đợi thêm hai tiếng, phía Malaysia mới điện lại truyền đạt ý của bà Trịnh, đó là phải lập tức báo cảnh sát, không được dung túng cho tội phạm.
Già Thôi không ngờ người ta lại trả lời tuyệt tình đến thế, không mảy may chừa lại nửa phần cơ hội thương lượng. Phó Thất dẫu sao cũng do già một tay nuôi nấng, không thể để cậu xảy ra chuyện, vì thế già không dám tùy tiện báo cảnh sát. Nhưng năm mươi vạn đồng đối với già mà nói thực sự không phải là khoản tiền có thể gom đủ trong chốc lát. Vào lúc tuyệt vọng, già sực nhớ ra trước đó không lâu từng gặp luật sư Lục Ninh Hải, mong vào giây phút đơn độc không ai giúp đỡ này người đó có thể giúp được mình.
Lục Ninh Hải nhận được điện thoại lập tức lên đảo, ông nói ấn tường của mình với Phó Kính Thù vô cùng tốt đẹp, rất mong có thể giúp đỡ, có điều về khoản tiền thừa kế, ông thật sự không có cách nào giúp già Thôi rút sớm được, tỏ ý rất tiếc. đối với thái độ nhà họ Phó trong chuyện này, ông không tiện bình luận, chỉ khuyên già Thôi rằng, chuyện đã tới nước này, báo cảnh sát có lẽ là cách duy nhất.
Dưới sự động viên của Lục Ninh Hải, già Thôi liền đến sở cảnh sát báo án. Trở về nhà chưa được bao lâu, đã thấy bọn bắt cóc gọi điện tới, hỏi già Thôi bao giờ giao tiền. Già Thôi khổ sở nói, mình thực sự không kiếm đâu đủ năm mươi vạn. Kẻ ở đầu dây bên kia nổi giận đùng đùng, vẻ như không tin vào tai mình, nói đúng là bọn nhà giàu, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, nhà họ Phó cơ nghiệp lớn như thế, có một tí tiền làm gì mà “không kiếm đâu đủ”, đã như vậy, đừng trách bọn chúng làm thịt Phó Kính Thù. Già Thôi nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin, bên kia chẳng biết làm thế nào, nèm dập máy.
Lục Ninh Hải khuyên già Thôi không vội hoảng hốt, cuộc điện thoại này của bọn bắt cóc chưa biết chừng lại là manh mối t