
nhà anh cách nhà Thiến Thiến hơi xa. Đồng
Yên lại gọi điện cho Lăng Khiên một lần nữa, điện thoại anh vẫn tắt máy, cổ họng
cô nghẹn lại đau đớn, sắc mặt càng trắng bệch hơn. Cô cứ nghĩ đến anh cả người
sốt cao, khó chịu lại một mình một phòng mà chỉ muốn trào nước mắt.
Lục Tư Triết không tới mười lăm phút đã tới nhà Lăng Khiên.
Anh gọi điện thì điện thoại Lăng Khiên tắt máy, sau đó dùng sức nhấn chuông cửa.
Qua gần năm phút đồng hồ cửa mới được mở ra, Lăng Khiên đứng ở cửa, cả người
trên để trần, ánh mắt mông lung, vẻ mặt phiền não đứng đó nhìn Lục Tư Triết tức
giận nói: “Tại sao cậu lại tới đây?”
Lục Tư Triết nhìn Lăng Khiên, ngoài sắc mặt có hơi trắng bệch
thì còn lại không giống như là vừa mới ngất và tỉnh lại, mà trông gióng như là
bộ dạng đang ngủ say mà bị đánh thức. Một cỗ lửa giận xông thẳng lên ót, Lục Tư
Triết hướng bạn mình quát to: “Mẹ kiếp! Cậu ngủ thôi mà sao lại tắt điện thoại
hả?”
Lăng Khiên bị bạn quát mà nhất thời thanh tỉnh một nửa, vuốt
vuốt mi tâm rồi tránh qua một bên, khàn khàn nói: “Vào đi.”
Lục Tư Triết nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bạn, trong lúc bất chợt
lại cảm thấy dị thường phiền não, cũng chẳng đi vào nhà, lạnh lùng ném ra một
câu: “Đồng Yên gọi điện cho cậu mấy lần mà không được đấy. Gọi lại cho cô ấy
đi.” Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Lăng Khiên nghe được lời của Tư Triết thì ngẩn ra, sau đó vội
vàng chạy nhanh về phòng ngủ, tìm kiếm hồi lâu mới thấy chiếc điện thoại của
mình đã tan nát nằm ở dưới đất. Anh cũng không nhớ rõ điện thoại rơi lúc nào,
mà cũng chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều, ngồi ngay xuống nền nhà, lắp pin vào rồi
mở máy, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình, không suy nghĩ gọi lại ngay
cho Đồng Yên.
Nhưng lại thấy báo máy cô bận, anh cúi đầu mắng một tiếng rồi
tiếp tục gọi.
Mà Đồng Yên bởi vì không yên lòng, vừa mới gọi điện cho Lục
Tư Triết một lần nữa.
“Tư Triết, anh đã qua xem chưa vậy? Anh ấy thế nào rồi?
Không sao chứ?” Giọng của Đồng Yên rất thấp, nghe kỹ hình như có chút nghẹn
ngào.
Lục Tư Triết đi ra từ nhà trọ Lăng Khiên cũng không rời đi
ngay lập tức mà là ngồi trong xe hút thuốc lá, nghe được giọng nói khẩn trương
của cô, anh có chút phẫn hận nói: “Không có chuyện gì cả. Tiểu tử này rất tốt,
tôi qua thì cậu ta đang ngủ say. Yên Yên, cô cũng không cần tới đây đâu, cậu ta
ỷ vào việc cô đau lòng mà tắt điện thoại đi đấy. Mấy ngày nữa cũng đừng để ý
làm gì, để cho hắn biết mùi luôn.”
Đồng Yên nghe được Lăng Khiên không có chuyện gì, trong lòng
nhẹ nhõm hẳn đi, sau đó lại nghe đến anh cố ý tắt điện thoại, trong lòng ngày
càng ủy khuất hơn. Cô cắn cắn môi nói: “Anh ấy không có chuyện gì là ổn rồi.
Xin lỗi đã làm phiền anh. Anh đã về nhà chưa vậy?”
Lục Tư Triết nghe giọng cô hơi ưu thương mà trong lòng khẽ
đau một cái, ảo não gãi gãi đầu nói: “Cô đã tới rồi sao?”
Đồng Yên nhìn hai bên đường thì đã thấy sắp tới nhà trọ của
Lăng Khiên, cô từ bỏ suy nghĩ đến xem anh. Cô lấy tay che điện thoại nói với
tài xế lái xe trở về, sau đó lại nói tiếp vào điện thoại: “Không có. Tôi trở về
nhà Thiến Thiến.”
Tư Triết mím môi khởi động xe, trầm mặc một chút nói: “Yên
Yên, đừng khổ sở làm gì. Cậu ta chỉ là giận dỗi một lúc thôi, nhưng thực ra
trong lòng là khó chịu muốn chết. Cô tối nay ngủ một giấc thật ngon đi nhé, có
gì thì để ngày mai hãy nói.”
Nghe giọng nói trầm ấm của anh mà nước mắt cô lặng lẽ chảy
xuống, anh là đang an ủi cô. Đồng Yên lau nước mắt, bình ổn lại tâm tình rồi ôn
nhu nói: “Tư Triết, cảm ơn anh.”
Lục Tư Triết nghe ngữ điệu của cô đã khôi phục lại rồi thì
thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hai người ầm ĩ mà tôi cũng mệt mỏi gần chết. Nếu
thật sự muốn cảm ơn tôi thì ngày mai mời tôi ăn cơm đi.”
Đồng Yên cũng cười: “Được.”
Cô cúp máy, chưa đến vài giây đồng hồ, điện thoại di động hết
sạch pin tự động tắt máy.
Mà Lăng Khiên gọi điện đến chục lần không được, cuộc gọi cuối
thì lại nghe nhân viên tổng đài báo: “Điện thoại đã tắt máy” thì trực tiếp ném
điện thoại vào bức tường đối diện, lần này thì hoàn toàn vỡ nát.
Hai tay anh ôm lấy đầu, đầu đau gay gắt, trước mặt một trận
biến thành màu đen, dạ dày tưởng chừng bị xé rách đến nơi, mồ hôi lạnh không ngừng
chảy điên cuồng. Anh ngồi im trên mặt đất gần nửa giờ mới chống tay gắng gượng
đứng dậy, lại ngã ngay xuống giường, thậm chí đến cả sức lấy chăn đắp cũng
không có. Anh cứ như vậy thẳng tắp nằm úp xuống giường, cảm nhận mọi nơi trên
thân thể đều đau đến tâm tê phế liệt, không đầy một lát đã ngủ mê man.
Đồng Yên trở lại nhà trọ của Thiến Thiến, vẻ mặt vô cùng mệt
mỏi cùng với đau lòng, cô nói chuyện với Thiến Thiến mấy câu rồi trở về phòng,
tắm rửa qua rồi nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình khó có thể ngủ được.
Trong lòng cô rất rối loạn, có lo lắng, có đau lòng nhưng hơn hết là thương tâm
cùng ủy khuất. Rõ ràng là anh sai, vậy mà còn dám tắt điện thoại không để ý đến
cô, cô trở mình xoay mặt vào bên trong, tức giận lẩm bẩm: “Lăng Khiên xấu xa,
còn dám tắt cả điện thoại. Tôi không thèm để ý đến anh nữa.”
Ngày thứ hai Đồng Yên thu