Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323194

Bình chọn: 8.00/10/319 lượt.

ả một lần nữa làm sáng tỏ sự thật!" Tôi mệnh lệnh nói.

"Làm sáng tỏ sự thật gì?" Funeral mở tủ lạnh ra, lấy nước khoáng ra uống.

"Anh cư nhiên ở trên tivi nói cái gì đối với tôi có hảo cảm, còn muốn theo

đuổi tôi linh tinh lộn xộn." Tôi đi qua đi lại, tức giận bất bình nói:

"Anh mau nói cho phóng viên, nói anh gần đây thần kinh não bị đốt cháy,

nên nói lộn xộn!"

Funeral nghiêng người dựa vào tủ lạnh, nghiêng đầu, trong mắt hàm chứa ý cười: "Cũng không phải là nói lung tung."

"Cái gì?" Tôi kinh ngạc.

Funeral chậm rãi đi về phía tôi, dáng người cao thẳng đột nhiên cho tôi một cảm giác áp bức, anh yên lặng nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời: "Tôi nói đều là

thật sự, tôi đối với cô có hảo cảm, hy vọng được cô ưu ái."

Tôi tức giận: "Không cần nói giỡn, anh làm như vậy thật sự hại chết tôi!"

"Có lẽ như vậy, cô sẽ tin." Funeral bỗng nhiên không hề báo động từng bước

tới trước mặt tôi, giữ chặt mặt tôi, dán môi anh vào môi của tôi, một

cảm giác tê dại nhộn nhạo mở ra trên môi tôi, trong nháy mắt trước mắt

tôi một mảnh trắng xoá, trái tim kịch liệt nhảy lên, chấn động màng tai

phát đau.

"Hiện tại. . . . cô tin chứ." Âm thanh của Funeral truyền đến, tôi lập tức thanh tỉnh, một chưởng đưa anh đẩy ra.

Nhìn vẻ mặt chân thật của anh ta, tôi chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, toàn thân run nhè nhẹ.

Làm sao có thể là như thế này?

Làm sao có thể là như thế này!

Funeral tiến lên từng bước, đem tôi chặn ở bên cạnh bàn, dùng âm thanh dịu dàng nói: "Tịnh nhã, tôi là thật sự thích cô."

Tôi lắc đầu, có chút cuồng loạn: "Tôi đã có con . . . . "

"Tôi biết, tôi sớm đã biết." Funeral dần dần tới gần tôi, trong mắt thu lại

vẻ đau đớn cùng lạnh lùng, chỉ có dịu dàng: "Về sau, cô không cần tự

mình gánh vác hết thảy, để cho tôi làm ba nó."

Nháy mắt, tôi bình tĩnh trở lại, đã đến lúc vạch trần những gì tôi đã nói dối, thở sâu,

tôi nói : "Không, Funeral, ngươi không biết, Thánh Duyên nó. . . . Có ba ba, tôi có trượng phu.

Thần sắc Funeral có chút mê muội: "Cái gì?"

"Tôi lừa anh, Funeral." Tôi cố lấy dũng khí nói ra chân tướng: "Ba ba Thánh

Duyên cũng không có vứt bỏ chúng tôi, anh ấy cùng chúng tôi sinh hoạt

cùng nhau. . . . Một nhà ba người chúng tôi thực hạnh phúc, lời nói

trước kia của tôi đều là lời nói dối, tôi là kẻ đại lừa đảo!"

Funeral gắt gao nhìn thẳng tôi, rất lâu sau đó, rốt cục tin tưởng tất cả tôi nói.

Anh bực mình một hồi lâu, phục hồi tinh thần lại, trong mắt hiện lên thần

sắc phức tạp, kinh ngạc, phẫn uất, ảm đạm, anh nhếch môi, cổ họng không

ngừng run run, cực lực nhẫn nại sự thật chính tai anh nghe thấy.

Đột nhiên, anh nâng lên nắm tay đem hết toàn lực đánh vách tường, âm thanh

trầm đục khi tay anh cùng vách tường đụng nhau cứ quanh quẩn trong tôii

tôi, mở đầu một trận chiến.

Tôi hoảng sợ trợn to mắt, chỉ nhìn

thấy các đốt ngón tay Funeral một mảng màu hồng, trên vách tường màu xám loang lổ vết máu, làm cho lòng người khó chịu không thôi.

Mà anh tựa hồ hoàn toàn không có nhận thấy đau đớn, chính là chuyển hướng tôi, sâu kín hỏi: "Ngươi thương anh ta sao?"

Ngực tôi như thiêu đốt, khóc nói: "Funeral, đừng như vậy, là lỗi của tôi,

anh đánh tôi đi! Anh yêu đàn dương cầm như vậy, làm sao có thể thương

tổn tay anh!"

Có lẽ là thấy nước mắt của tôi, anh dần dần bình tĩnh trở lại.

Tôi nhanh tìm ra hộp y tế vì anh băng bó miệng vết thương, khớp xương có

vết máu mờ nhạt, xem thấy lòng tôi giống bị kim đâm đau.

"Cô thương anh ta sao?" Funeral kiên trì hỏi.

Tôi kiên định gật đầu: "Yêu, tôi thực thương anh ta."

Nghe vậy, Funeral như là bị rút đi khí lực toàn thân, dựa ngã vào trên sô

pha, nhìn đèn treo trên đỉnh đầu , dùng một loại giọng điệu mù mịt trống rỗng nói: "Cô đi đi."

Tôi đứng dậy, lau đi nước mắt, lập tức đi ra ngoài.

Hiện tại phương pháp tốt nhất tạ lỗi chính là vĩnh viễn không xuất hiện ở

trước mặt anh, để cho tôi kẻ lừa đảo đê tiện này từ nay về sau biến mất

vô tung.

Ông trời tựa hồ trừng phạt tôi, mưa rơi tí tách, tôi

quyết tâm tiếp tục đi lên phía trước, hy vọng có thể một lần nữa bệnh

nặng, hy vọng có thể đem toàn bộ chuyện không hài lòng mấy ngày nay đổ

đi

Lúc này, cỗ xe màu đen Lamborghini rất nhanh chạy đến, chặn đường đi của tôi .

"Lên xe." Funeral ra lệnh nói : "Để cho tôi đưa cô về nhà."

Tôi đứng ở tại chỗ, không biết làm sao.

Gặp tôi ngu ngơ, Funeral lập tức xuống xe, đem tôi kéo vào, ấn ngồi ở chỗ ngồi.

Anh khởi động xe, thản nhiên nói: "Lần trước đem cô đuổi ra ngoài cửa, là

chuyện tôi hối hận cuối cùng trên đời, tôi không thể hối hận hai lần."

"Funeral, thực xin lỗi. . . . . ." Tôi liều mạng cắn môi.

Lúc này, đèn xanh sáng lên, anh dừng xe lại ở trước đường kẻ vạch cho người đi bộ, quay đầu đến, cho tôi một nụ cười tái nhợt: "Là tôi tự mình muốn yêu cô, cùng cô không quan hệ."

Anh cầm tay lái, tay băng lụa

trắng nhìn thấy ghê người, tôi không đành lòng nhìn, quay đầu nhìn về

phía ngoài cửa sổ, thế này mới phát hiện bên cạnh song song ngừng một

chiếc quen xe thuộc nhất, trước bàn điều khiển còn treo thuỷ tinh tôi tự chọn.

Màchủ xe lạnh lùng nhìn chă


80s toys - Atari. I still have