Disneyland 1972 Love the old s
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324002

Bình chọn: 7.5.00/10/400 lượt.

anh mới 6 tháng, tôi là mồ côi cha mẹ, nếu tôi

ngồi tù, anh sẽ không có ai chiếu cố! Cầu xin ngươi vì đứa nhỏ mà tha

tôi một lần đi!"

Đại nạn trước mặt, tôi chỉ bịa chuyện. May mắn ở phương diện này tôi có chút tài năng.

Funeral hình như tin. Anh nhìn ảnh chụp, bỏ xuống vẻ mặt đề phòng, nhẹ giọng hỏi: "Ba nó đâu?"

Tôi làm theo kịch bản hạ giọng: "Tôi có mắt không tròng, ba anh căn bản là

không thương tôi, chính là muốn cùng tôi chơi đùa. Sau lại biết tôi mang thai đứa nhỏ, liền cùng tôi chia tay, sau đó liền biến mất.

Ba

mẹ tôi bởi vì tôi chưa kết hôn đã sinh con, đều cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại chỉ trông vào một mình tôi chiếu cố anh, nếu tôi có việc,

đứa nhỏ sẽ bị đưa đi! Xin ngươi giơ cao đánh khẽ, đừng đem hai mẹ con

chúng tôi tách ra!"

Vẻ mặt Funeral chậm rãi dịu đi, tôi âm thầm

thở ra, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Tôi thật sự không phải cố ý

muốn tìm tòi nghiên cứu nơi riêng tư của ngươi, chủ yếu là cấp trên của

tôi không ưa tôi, buộc tôi làm ra bài tin tức về ngươi, tôi bất đắc dĩ

mới đưa ra hạ sách này. . . Đương nhiên, hành vi của tôi cũng quả thật

đáng xấu hổ."

Tôi cúi đầu, chờ anh xử lý.

"Cô đi đi." Thật lâu sau, Funer¬l nói: "Về sau không được làm loại chuyện này nữa."

Tôi như được đại xá, cảm động đến rơi nước mắt: "Nhất định, nhất định, Funeral cả đời tôi đều cảm kích anh!"

"Còn có, kêu ba người dưới lầu kia đi chỗ khác chơi, tôi muốn bắt đầu làm việc."

"Tốt tốt tốt." Tôi lặp lại tiếng tả loần nhiều lần lấy lòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc này lòng tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện quần áo đều

bị ướt đẫm mồ hôi, nhưng mà cũng may gặp nạn nhưng không nguy.

Lao xuống lầu vừa thấy, ba đứa nhỏ kia còn đắm chìm bên trong trò chơi, căn bản là không có nhận thấy được Funeral đã trở về. Tôi chạy nhanh đem

Hành Bình lôi đi.

"Học tỷ, có chụp ảnh được hay không?" Hành Bình hỏi.

Anh không mở miệng thì thôi, mới mở miệng tôi liền bùng phát lửa giận,

trừng mắt liếc anh một cái: "Tôi thiếu chút nữa đã bị đưa đến cục cảnh

sát, sao còn lo lắng chụp ảnh nữa."

Anh suy sụp: "Chúng tôi nhất định sẽ bị người đàn bà kia xem thường sao?"

Tôi lau đi mồ hôi lạnh trên trán: "Mặc kệ, chúng tôi không lường trước được chuyện này. Tôi tình nguyện bị Hồ Nghi Dĩ đạp ở lòng bàn chân, cũng

không dám xuất hiện ở trước mặt Funeral nữa."

Ai ngờ thử thách vừa mới đi qua.

Ngày hôm sau vừa tan ca, Hồ Nghi Dĩ đã đem hai chúng tôi mời đến văn phòng,

cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Tin tức về Funeral sưu tầm có manh mối

không? Đến lúc đó cũng không nên da mặt dày cầu xin tôi mở cho một cửa."

Ngữ khí vênh váo hung hăng

Hành Bình nhịn không được trả lời: "Chúng tôi đều rất đúng mực, không phiền ngươi lo lắng.

Hồ Nghi Dĩ cười lạnh một tiếng: "Tôi mới không có nhiều thời gian nhàn rỗi lo lắng cho các người, tôi bất quá là nhắc nhở các người, còn có hai

tuần thời gian, trước tiên đem thư từ chức viết đi."

"Tôi khuyên cô ít cười một chút, chẳng lẽ cô không biết khóe miệng đều có nếp nhăn rồi sao?" Hành Bình cố ý chế ngạo cô.

"Tôi là mạng vất vả, tự nhiên là có nếp nhăn trên mặt. Làm sao so với được

với loại người như anh cả ngày không có việc gì nhàn nhã thong dong?" Hồ Nghi Dĩ đương nhiên không phải kẻ dễ bắt nạt.

"Cái gì gọi là không có việc gì, mắt cô mờ à, tôi cả ngày đều ở bên ngoài chạy tìm tin tức cô không thấy sao?"

"Đúng vậy, tôi đã già rồi, ai giống loại tiểu tử chưa dứt sữa như anh, ngay cả răng cũng chưa dài mà đã ra ngoài lăn lộn."

Thừa dịp hai người bọn họ môi súng lưỡi tên hết sức, tôi thu thập đồ đạc,

vụng trộm lướt qua chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, đi khỏi công

ty.

Để cho bọn họ cứ chậm rãi ầm ỹ, tôi phải đi đón đứa con bảo bối.

Đi vào nhà ba mẹ, người hầu Trần tẩu ra mở cửa cho tôi .

Ba mẹ ở trong biệt thự tại vùng ngoại thàn, bên trong trang hoàng không

thấy một tia xa hoa lãng phí, tất cả đều chọn dùng thiết kế cổ điển,

nhìn qua trắng trong thuần khiết thanh lịch, phong cách cổ dạt dào. Vừa

thấy liền biết phẩm vị của chủ biết thự rất cao.

"Trần tẩu, mẹ ở đâu?" Tôi hỏi.

Trần tẩu chỉ chỉ ra hậu viện: "Phu nhân ở trong sân chơi cùng tiểu thiếu

gia, thiếu phu nhân cô ngồi đi, lần trước cô không phải nói thích canh

hạt sen của Trần tẩu, biết cô sắp tới, tôi để giành cho cô một tô lớn,

cho cô ăn đủ."

"Cám ơn Trần tẩu." Vừa nghe có ăn, tôi vui vẻ ra

mặt. Từ chức, Hồ Nghi Dĩ, việc này để ngày mai Vệ Tịnh Nhã sẽ giải

quyết, hôm nay Vệ Tịnh Nhã muốn mau chóng ăn thôi !

"Cô đi ra trước xem phu nhân đi, tôi sẽ bưng tới cho cô." Trần tẩu nói xong cười đi vào phòng bếp.

Trần tẩu là người hầu già trong nhà, từ nhỏ nhìn Nhiễm Ngạo lớn lên, mọi

người cũng đều đối với cô thực tôn kính. Lão nhân gia này đối với tôi

đặc biệt có thiện cảm, bởi vì tôi thường thường đem đồ ăn cô nấu ăn

không còn một miếng, khiến cô nở mặt nở mày.

Nghe theo lời nói

của Trần tẩu, tôi đi đến hậu viện, liếc mắt một cái liền thấy mẹ đang

ngồi ở ghế đùa giỡn với Thánh Duyên. Ở dưới bóng râm của bãi cỏ xanh, mẹ khoác áo choàng lông cừu màu vàng nhạt, có khí chất