
, như bị bỏng dầu sôi, dưới ánh đèn yếu ớt lại càng thêm nhăn nhúm. Nàng bình tĩnh nhìn Đỗ Hân Ngôn, thấy vẻ kinh hãi trong ánh mắt chàng thì cười nói: “Đỗ công tử còn muốn lấy Tiếu Phi nữa không?”.
Một tuần hương sau, một mình Tiếu Phi ra khỏi tiểu lâu, vùi đầu vào lòng Thẩm tướng mà khóc rấm rứt. Thẩm tướng ôm ái nữ vào lòng, rời khỏi hậu hoa viên.
Người trong tướng phủ cũng dần tản đi, đợi đến sáng mai để báo quan bắt trộm, kiểm tra đồ đạc xem có mất mát thứ gì, trồng lại cây cối…
Đợi người trong hoa viên đi hết, một lát sau, Đỗ Hân Ngôn mới dám mở cửa ra ngoài, nhìn trước nhìn sau thấy không có ai, chàng tung người nhảy ra ngoài mất hút trong màn đêm.
Thư phòng của Đỗ phủ vẫn sáng ánh đèn, sáng rõ trong đêm đen, vô cùng nhức mắt.
Đỗ Hân Ngôn đứng đó nhìn, cười thê thảm. Thời gian này chàng liên tục gặp phải những chuyện không may, không biết mình sai ở chỗ nào, giờ đã tìm được căn nguyên, cũng là mộtviệc tốt.
Chàng đá cánh cửa thư phòng, Vệ Tử Hạo uể oải lười biếng uống từng ngụm rượu quý của chàng. Thấy chàng trở về, còn tươi cười đưa ra một cốc rượu: “Gặp được người chưa?”.
Đỗ Hân Ngôn nhận lấy cốc rượu uống ực một hơi hết cả cốc, hơi ấm của rượu lan dần trong bụng, quả là rượu ngon. Chàng xót ruột nghĩ, ít nhất cũng hai mươi lạng một vò! Vừa nghĩ đến đây, Đỗ Hân Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Huynh lại bán đứng huynh đệ như thế à? Vừa nghe nàng ta nói là ta biết ngay chính là huynh! Cũng chỉ có huynh mới biết rõ kế hoạch của ta!”. Đỗ Hân Ngôn ủ rũ ngồi phịch xuống ghế, đau khổ đến cùng cực: “Một vạn lạng! Phải mất bao lâu mới kiếm được một vạn lạng?”.
Vệ Tử Hạo mặt không đổi sắc: “Ai bảo đệ nghĩ ra được cả việc ấy, chỉ để nhìn mặt ngườita mà phóng hỏa đốt cả hậu hoa viên, mà lại là hoa viên của tể tướng đương triều. Tin này mà đồn ra ngoài, mất chức quan chỉ là chuyện nhỏ, không cẩn thận còn mất đầu như chơi. Một vạn lạng đổi lấy bình an, có gì là không thỏa? Hơn nữa, tình huynh đệ của chúng ta… cũng không bằng tình ruột thịt. Vô Song chính là em gái ta, đệ nói xem, ta đâu thể bán đứng em gái mình?”.
“Là Vô Song sao?”.
“Trong thiên hạ liệu có được mấy Vô Song?”. Vệ Tử Hạo cười nhạt.
“Giấu giếm ta như vậy để biến ta thành trò cười đúng không?”. Đỗ Hân Ngôn tức giận nói.
“Nói ra thì liệu đệ có mắc lừa? Ta có tốt xấu gì thì cũng là vì muốn kiếm chút hồi môn cho Vô Song! Thẩm tiểu thư tốn công sắp xếp như thế, đệ mà không mắc lừa thì còn gì thú vị?”.
Đỗ Hân Ngôn không nói được gì, ôm lấy vò rượu uống ừng ực.
Vệ Tử Hạo trả lời xong lại hiếu kỳ hỏi tiếp: “Nói xem, trả một vạn lạng, thế dung nhan tiểu thư họ Thẩm thế nào?”.
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, Đỗ Hân Ngôn lại nhớ đến khuôn mặt nhăn nhúm xấu xí dưới ánh đèn lúc nãy, người run lên rồi vội vã xua tay: “Quá xấu, chả trách lúc nào cũng mang mạng che mặt”.
Vệ Tử Hạo nghi hoặc nhìn chàng: “Có thật không?”.
“Tất nhiên là thật. Ta vừa nhìn đã vội viết ngay giấy ghi nợ, chứ nếu để Thẩm tướng biết ta đến cứu con gái ông ấy, cô nam quả nữ đêm hôm ở chung một phòng, chắc chắn sẽ bắt ép ta lấy nàng ta. Thật là đáng tiếc, phong thái ấy, dáng dấp ấy mà khuôn mặt lại bị hủy”.
Vệ Tử Hạo lắc đầu nói: “Muội muội của ta đâu có nói như vậwy. Vô Song nói Thẩm Tiếu Phi rất đẹp mà”.
“Cái gì?”. Đỗ Hân Ngôn lại nhảy dựng lên.
“Ba nghìn lạng bạc giao cho ta”. Vệ Tử Hạo giơ tay ra, “Thẩm tiểu thư nói rồi, ba nghìn lạng bạc này sẽ làm của hồi môn cho Vô Song. Còn bảy nghìn lạng nợ kia, Thẩm tiểu thư sẽ tự đi lấy. Thẩm tiểu thư còn đưa cho ta một thứ, nói nếu đệ muốn nhìn mặt người ta, một tay giao tiền một tay nhận hàng”.
Đỗ Hân Ngôn sững người hồi lâu, đột nhiên bật cười ha hả: “Hay, hay lắm, khá khen cho Thẩm Tiếu Phi. Ta đồng ý!”.
Quả nhiên là Đỗ Hân Ngôn gọi quản gia lấy ngân phiếu ba nghìn lạng bạc đưa cho Vệ Tử Hạo, sau đó đá đít đuổi về, cười mắng: “Trong vòng một tháng không được đến phủ của đệ!”.
Vệ Tử Hạo nắm được ngân phiếu thì phóng đi, cũng chẳng thèm ngoảnh lại nói: “Đệ giờ nợ nần như thế, lấy đâu ra bạc đi mua rượu mời ta! Kẻ nghèo phố thị chẳng ai hỏi, giàu có rừng sâu có khách thăm, chân lý ấy, Vệ Tử Hạo ta hiểu hơn ai hết”.
Đỗ Hân Ngôn chỉ mong phi ra ngoài đá thêm cho Vệ Tử Hạo vài cái nữa, bỗng trong đầu lại nghĩ đến tư liệu về Thẩm Tiếu Phi.
“Thẩm Thị tuổi mười bảy, năm mười lăm tuổi kết thân với Tam hoàng tử Duệ vào Tết đèn Nguyên Tiêu. Duệ tặng thị nữ Vô Song hộ vệ”.
Một người con gái được hoàng tử Duệ coi trọng, dung mạo sao có thể xấu xí đến mức đó được?
Sự hiếu kỳ trong lòng khiến Đỗ Hân Ngôn chẳng buồn so đo với Vệ Tử Hạo. Chàng đóng cửa lại, chăm chú nín thở cẩn thận mở cuộn tranh.
Thoáng qua vài nét phác họa diêu hồng ngụy tía mẫu đơn hoa nở, bên cạnh đề một câu thơ:“Muốn tìm sắc thật của mẫu đơn/ Tháng tư Lạc Dương hoa khắp thành”.
Bấm ngón tay tính, còn mười ngày nữa là đến hội hoa mẫu đơn Lạc Dương. Đỗ Hân Ngôn một mình uống rượu, mỉm cười với cuộn tranh. “Thẩm Tiếu Phi, nàng thật là thù dai. Hội hoa mẫu đơn ở Lạc Dương và hội thư hồ Mạc Sầu ở kinh thành mở cùng ngày. Nàng muốn để cho tất cả mọi người đều biế