
n phận của ta, nếu ta là nam nhân ngươi sẽ trở thành người của ta, nếu ta là nữ nhân ta sẽ là người của ngươi. Thế nào?”
Này…Long Phù Nguyệt ngây người.
“Như thế nào? Ngươi không dám cược? Ngươi không phải rất có lòng tin sao?” Người nọ liếc mắt nhìn nàng.
“Cái kia ta…” Long Phù Nguyệt không nói, thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ hắn…Thật sự là một nam nhân sao? Nhưng, nhìn thế nào cũng không giống mà!”
“Rốt cuộc có đánh cược hay không? Ngươi ngay cả một chút dũng khí cũng không có chút nào sao?” Trên mặt người nọ có một tia không kiên nhẫn, tiếp tục chèn ép nàng.
Trong đầu Long Phù Nguyệt đấu tranh kịch liệt: “Con bà nó, đánh cuộc thì đánh cuộc, dù sao ta cũng là công chúa mất nước, không thể ngồi ăn chờ chết. Nếu muốn sống ở chỗ này phải tìm nơi an thân. Mà người này ăn mặc không tồi, hẳn là người có tiền. Cho dù thua cuộc làm người hầu của hắn cũng không sao. Nếu như có thể thắng, ...vậy thì càng tốt. Có một kẻ vừa có tiền lại xinh đẹp làm người hầu, lại sợ không có chỗ an thân sao?”
Trong nội tâm nàng sau một hồi suy tính, liền gật đầu, cái miệng nhỏ nhếch lên, nói: “Được, ta cược.”
Người nọ cười ha ha “Tốt, vậy người mở to mắt ra mà xem.”
Bỗng nhiên áo dài rơi xuống lộ ra 1 bô ngực trong sáng thuần khiết như ngọc…
Trên ngực của hắn cũng không có buộc ngực như nàng tưởng tượng.
Khó trách nàng nghi ngờ thân phận của hắn.
Vô luận bờ ngực rộng lớn cường tráng, đường cong đều là cực độ tuyệt đẹp, thanh hoa xuất trần lại có chút mị hoặc tận xương. Tim đập giống như nổi trống, lại có cảm giác kì lạ tìm cửa mà đến, rốt cuộc máu mũi của nàng cũng phun ra rồi.
Tay nàng tìm lung tung tìm thứ gì đó để lau đi, nhưng nàng sờ khắp người cũng không thấy một cái khăn tay nào.
Nàng âm thầm khẽ nguyền rủa, lại có một chiếc khăn tay màu lam sáng xuất hiện ở trước mặt.
Nha! Thực là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi a! Long Phù Nguyệt cầm lấy, đang định đưa lên mặt lau, lại thấy khăn này đường may tinh xảo, một góc thêu một đóa hoa mai, để sát vào ngửi còn có một mùi hương thơm nhàn nhạt, mùi thơm này tuy thoang thoảng nhưng lại thấm vào tận ruột gan…
Một đại nam nhân cũng dùng đồ vật tao nhã lịch sự như vậy a! Khó trách nàng hoài nghi thân phận của hắn. Ai, làm hại nàng luyến tiếc.
Nàng ngừng lại một lát liền chạy đến bờ sông. Lung tung rửa mặt, đem máu trên mặt rửa xong, sau đó mới dùng khăn tay lau lau, cuối cùng đem khuôn mặt nhỏ nhắn lau sạch sẽ.
Nàng tiện tay giặt sạch cái khăn tay, rồi mới xoay người lại.
Lúc này người nọ đã mặc lại áo choàng, vẻ mặt hứng thú nhìn nàng.
Nàng là bảo bối ngoan, nên lễ phép vẫn phải có, lại không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú tàn ác kia, đem khăn tay đưa tới: “Trả lại ngươi nè, cảm ơn”.
Soái ca kia lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Ô uế, ném đi”
Long Phù Nguyệt sửng sốt, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng.
Hừ, nàng cũng chỉ dùng một chút nha, cũng đã rửa sạch, hắn cư nhiên ngại nàng bẩn! Ném cái gì mà ném a? Nàng nổi giận!
Thuận tay đem khối khăn tay kia bỏ vào trong lòng.
Nam tử kinh ngạc: “Vì sao không vứt?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhếch lên: “Cái này ngươi đã tặng cho ta, ta muốn như thế nào liền như thế, ngươi không có quyền hỏi đến!”
“Ồ?” Nam tử kia nhướng cao lông mày, tựa hồ lần đầu tiên có người nói như thế với hắn.
Nha đầu kia, thực kiêu ngạo nha!
Trong tim của hắn đối với tiểu nha đầu này có chút tò mò, làm hắn muốn phá sạch dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ đó của nàng, liền nói một câu: “Ngươi bây giờ là nô tỳ của ta, ta đương nhiên quản được ngươi, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, mau ném khăn tay đó xuống.”
Cược? Nàng thật sự quên chuyện này nha! Nàng thua cuộc, hiện tại sướng rồi, làm nô tỳ cho tên kì quái này…
Nàng chậm chạp thở dài, lại chậm chạp nói: “Ta chính là hạ nhân, nhưng cũng có nhân quyền. Làm hạ nhân, chính là phụng dưỡng ngươi cùng người nhà ngươi trong sinh hoạt hằng ngày, về phần việc riêng tư của hạ nhân, ngươi không có quyền hỏi đến.”
Thật một lí luận mới mẻ nha!
Nam tử kia nhìn nàng, đôi mắt giống như biển rộng có làn sóng màu sắc lưu chuyển. Khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra biểu tình gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Long Phù Nguyệt liếc mắt đánh giá hắn một cái, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi đến từ khi nào?”
Nam tử kia mỉm cười, nói ra một câu, suýt làm cho nàng tắc thở chết: “Ta vẫn luôn ở đây, bao gồm khi ngươi bước vào động kia…”
Long Phù Nguyệt mặt nháy mắt tựa như bị lửa đốt, rốt cuộc không nói ra lời. Nàng đảo mắt lòng vòng, liền quyết định bỏ qua chủ đề xấu hổ này, lười biếng ngáp một cái, nói: “Này, ta nói chủ nhân nghe, phủ đệ của người ở đâu? Cách đây có xa không? Ta vừa đói lại vừa mệt, muốn tìm một nơi ăn bữa cơm, thay một bộ đồ rồi tiếp tục ngủ a…”
Nàng nói những lời này thực tự nhiên, thực đúng tình hợp lý, làm như là nàng không phải đi làm nô tỳ mà đến chỗ của hắn làm Thái thượng hoàng…
Trong đôi mắt nam tử kia hiện lên một chút thú vị, thân mình chợt lóe, Long Phù Nguyệt ngáp thêm một cái, trước mặt là một cái hoa mắt, ngây người một lúc, cái cằm nhỏ đã bị soái ca kia cầm rồi, ngón tay thon dài trắng n