
, nhưng nay mái tóc đen đã không còn, chị ấy nhìn vào gương không biết sẽ cảm thấy thế nào.
“Bởi vì Lục Lộ xảy ra chuyện cho nên gần đây anh cũng ít tới tìm em. Đúng rồi, em tới bệnh viện làm gì?” Lục Ngộ tò mò.
“Em...... em mang tài liệu cho lãnh đạo.” Mộc Mộc tuy rằng nói đúng sự thật, nhưng tự dưng lại thấy chột dạ.
Trong lòng còn có nửa câu khác -- thỉnh thoảng còn bị ép làm ấm giường.
Lục Lộ làm kiểm tra e chừng trong vòng nửa giờ chưa thể xong được, Mộc Mộc nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, nhân tiện nói: “Em còn có việc, dù sao mỗi ngày em đều phải chạy đến bệnh viện, có việc gì cần cứ nói em một tiếng.”
Lục Ngộ nói cảm ơn, Mộc Mộc chuẩn bị rời đi, đi đến cửa bỗng Lục Ngộ ở phía sau nói: “Vừa rồi, lời của Lục Lộ ...... Đều là sự thật.”
“Ồ.”
Mộc Mộc không dừng bước, vẫn đi ra ngoài.
Hành lang trống trải, tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Mộc Mộc tựa như đang đi trên con đường kỷ niệm, bức tường trắng xóa tái hiện lại quá khứ của hai người.
Bọn họ tuy bàn cách bàn, một trước một sau ngồi hơn nửa năm nhưng chẳng hề nói chuyện, đôi khi vào những trường hợp đặc biệt như trả sách bài tập mới nhìn nhau một chút.
Mộc Mộc nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ “thân thiết” nói chuyện là vào kỳ học thứ hai, trước đó bởi vì áp lực học tập, dì cả của cô tới không đều đặn, một là không đến, mà hễ đến là ra ào ạt.
Tiết cuối sáng hôm đó, Mộc Mộc phát hiện có một dòng nước ấm từ hạ thân mình chảy ra. Mà bi kịch hơn là, ngày đó lại đúng lúc cô mặc trang phục diễn văn nghệ, váy bông trắng.
Tình trạng đó, thê thảm chẳng khác nào đẻ non.
Kết quả sau khi tan học, Mộc Mộc chỉ có thể cúi đầu chờ mọi người đi về hết.
Nhưng cho dù bình an đứng dậy thì làm sao cô dám ăn mặc như thế chạy qua ký túc xá về phòng chứ?
Mộc Mộc vừa thẹn vừa sợ, cứ như hệ thống sưởi bị nhét cả khối đá, cả người đầy mồ hôi.
Trong lúc cô đang lo lắng sắp chết thì bỗng có một chiếc áo khoác nam sinh nhẹ nhàng đặt lên bàn cô, Lục Ngộ đứng sau không nói gì, vội bước nhanh ra phòng, Mộc Mộc tinh mắt phát hiện vành tai anh đỏ lên.
Áo khoác đồng phục nam sinh đủ dài, đủ để che khuất dấu vết dì cả của mẹ tới, Mộc Mộc như được đại xá, nhanh chóng mặc áo khoác, thành công về được phòng ngủ.
Đại khái sau này Mộc Mộc mới biết, bởi vì Lục Ngộ có một người chị nên từ lúc chị ấy dậy thì đã thường xuyên giúp chị ấy khắc phục hậu quả, loại chuyện này từng làm không ít, cho nên có thể nhìn ra khốn cảnh của Mộc Mộc, liền ra tay giúp đỡ.
“Nhưng ngày đó sao anh lại trùng hợp bỗng để ý thấy em đang khó xử chứ?” Mộc Mộc tò mò.
“Bởi vì ngày nào anh cũng chú ý đến em.” Lục Ngộ cúi đầu nói.
Sau đó hai người liền đỏ mặt, Mộc Mộc làm bộ như không nghe thấy, còn Lục Ngộ cũng làm bộ như mình chưa nói.
Kỷ niệm xưa cũ như quả táo xanh, vừa ngọt, lại vừa chua.
[1'> Vương Bà là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học Trung Quốc Thủy Hử của Thi Nại Am. Vương Bà là người ở huyện Cảnh Dương. Không họ hàng quyến thuộc, thuở trẻ thì làm gái phong trần, lẳng lơ phóng đãng, về sau ở tuổi trung niên thì làm bà mai, chướng mắt trước cảnh "chồng xấu vợ đẹp" của cặp vợ chồng Võ Đại và Kim Liên. Nên móc nối cho 2 người Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để kiếm lợi từ cái chuyện mèo mỡ trái thiên lý. Sau khi sự việc đổ vỡ, bị Võ Đại Lang phát hiện, chính bà là người chủ trương kêu Kim Liên bỏ thuốc độc mưu hại Võ Đại Lang. Lúc Tây Môn Khánh vàPhan Kim Liên bị Võ Tòng giết để tế huynh trưởng. Bà cũng bị quan huyện huyện Cảnh Dương phán Lăng trì xử tử...
Mộc Mộc nói được thì làm được, sang ngày hôm sau bắt đầu kiếp sống chạy hai phòng bệnh.
Đương nhiên phải giấu Trầm Ngang, nếu để anh thấy được Lục Ngộ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Cho nên Mộc Mộc chỉ có thể lấy cớ đi mua đồ uống, mua báo, thậm chí còn lấy cớ đi mua băng vệ sinh để sang thăm Lục Lộ.
Ngay cả dì cả mẹ không đến cũng phải nói dối, Mộc Mộc cảm thấy bản thân sống thật thất bại.
Tình trạng của Lục Lộ càng ngày càng kém, nhưng mỗi lần nhìn thấy Mộc Mộc, vẫn luôn vui vẻ.
“Mộc Mộc à, cháo lần trước em đang đến rất ngon, tay nghề rất khá, còn ngoan hiền nữa chứ, xem ra chị có thể yên tâm giao Lục Ngộ cho em được rồi.”
Mộc Mộc đang định mở miệng, bỗng nhớ chị ấy đang là bệnh nhân, không thể phản bác, nhưng nếu cứ để vậy thì hiểu lầm sẽ càng lúc càng sâu, do vậy cần phải làm rõ: “Em và Lục Ngộ bây giờ chỉ là bạn bè thôi.”
“Hai người các em đúng là cứng đầu, không chịu nhường nhau một bước gì cả, nếu sớm nói rõ, qua nhiều năm như vậy e chừng chị đã được bế mấy đứa cháu rồi.”Lục Lộ lắc đầu thở dài.
Mộc Mộc thầm nghĩ, cảm thấy không đúng.
Cho dù bọn họ tuổi trẻ sinh lực dồi dào, chẳng lẽ sản xuất ra bao cao su chỉ dùng để thổi bong bóng chơi thôi sao?
“Mộc Mộc, không phải chị nói hộ cho em trai chị, nhưng thực tế mấy năm qua thằng bé quả thật không quên hề quên em, em tha thứ cho thằng bé một lần đi, cùng nó hợp lại được không?.”Lục Lộ cố gắng thuyết phục.
Mộc Mộc cúi đầu không trả lời, chăm chú gọt táo.
Hai từ ‘hợp lại’, đâu có dễ như nói miệng.
Bốn năm gió bụi đã làm thay đổi hình dáng của tất cả mọi người, lại c