
ủa anh à?” Mộc Mộc hỏi.
Vốn nghĩ anh sẽ trêu chọc mình, sẽ nói cô là cà phê hòa tan Nescafé. Nhưng Trầm Ngang chính là Trầm Ngang, nhân tài không lãng phí thời gian và tinh lực đấu võ mồm, trực tiếp đáp trả một câu tình sâu ý nặng: “Em không chỉ là cà phê của anh, mà còn là xuân dược của anh.”
Ông chú này không phải yêu đến mất trí rồi chứ!
Cánh tay Mộc Mộc nổi đầy da gà, muốn đạp cửa bỏ chạy. Nhưng lại nghĩ đến những người đang chờ chữ ký Trầm Ngang ở công ty, chỉ có thể nhịn xúc động xuống, lấy cớ đi mua đồ uống xuống vườn hoa bệnh viện đi dạo.
Trầm Ngang nằm tại bệnh viện tư nhân, không gian yên tĩnh, hoa mai tươi thắm, hương hoa ngào ngạt thấm vào ruột gan.
Mộc Mộc ngồi trên ghế, ôm cốc trà sữa ấm áp trong tay, nhìn phong cảnh xung quanh, cảm xúc nhất thời biến đổi.
Cô và Trầm Ngang nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, rốt cuộc khi nào mới kết thúc đây.
Đương nhiên cô có tình cảm với anh, nếu không sẽ không cùng anh dây dưa lâu như vậy. Nhưng cô đã đánh mất lòng tin đối với anh, làm sao mới có thể hợp lại đây?
Mối quan hệ của bọn họ, thật là...... So với ruột heo còn rối rắm hơn.
Đang cúi đầu than thở, đột nhiên một đôi giày nam trắng bỗng xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Từ xa trông thấy dáng em, tuy anh không tin nhưng vẫn đi tới, không ngờ thật sự là em.” Giọng nói Lục Ngộ chứa đầy sự vui mừng vang lên trên đầu cô.
Mộc Mộc ngẩng đầu. Anh đứng ngược sáng, quanh người đều có ánh nắng vàng ấm áp, đẹp đẽ trong sáng.
“Sao anh ở đây?” Cô hỏi.
“Anh đến thăm chị anh.” Lục Ngộ trả lời.
Mộc Mộc bỗng chốc căng thẳng: “Chị anh sinh bệnh? Bệnh gì? Không sao chứ?”
Chị gái Lục Ngộ là Lục Lộ, một cô gái năng động cởi mở, có gặp Mộc Mộc vài lần, hai người rất hợp nhau. Nhưng sau khi Lục Ngộ đi, Mộc Mộc liền cố ý cắt đứt liên lạc với chị ấy, cho nên vài năm qua không hề gặp mặt.
Cô là người nhát gan, sợ nhất là phải thấy cảnh đau lòng.
Đối mặt với những câu hỏi của Mộc Mộc, biểu cảm Lục Ngộ dường như có chút cứng nhắc.
Trái tim Mộc Mộc thoáng trầm lặng, vội bảo Lục Ngộ dẫn cô đi thăm chị ấy.
Lúc cô bước vào phòng bệnh, thấy đầu Lục Lộ nhẵn bóng, trái tim Mộc Mộc như bị tảng đá đè nặng, dần dần chìm xuống nơi thấp nhất.
Không thể nổi lên.
Tuy sắc mặt Lục Lộ tái nhợt, thân hình khô gầy, nhưng tinh thần vẫn sôi nổi như trước: “Đây không phải là Mộc Mộc à? Chúng ta bao nhiêu năm không gặp rồi! Đến đây đến đây, để cho chị xem nào! Ồ, lớn rồi, trưởng thành rồi, ngay cả bộ ngực cũng lớn thành cái chén rồi!”
Lục Lộ vừa nói vừa kéo Mộc Mộc đến bên giường, bàn tay kia đã sớm không còn mượt mà giống năm ấy, sờ lên như đang vuốt ve một thân cây khô héo.
Sinh mệnh khô héo.
“Mộc Mộc, em thật nhẫn tâm, năm đó thằng nhóc xấu xa này đi rồi cũng không thèm để ý tới chị, đúng là khác phái có khác!” Nhưng Lục Lộ không để cho Mộc Mộc có cơ hội được mở miệng, vuốt cái đầu nhẵn bóng của mình, tự giễu: “Em đến chả đúng lúc gì cả, chị đang điều trị bệnh bằng hoá chất, tóc tai rụng hết. Chị còn hay nói đùa với bác sĩ, nói chị sinh bệnh không đúng lúc, nếu bệnh vào mùa hè thì tốt rồi, đầu trọc mát mẻ, còn mùa đông thì chỉ có thảm, trời lạnh đầu sắp đóng băng cả rồi.”
Mộc Mộc bị Lục Lộ chọc vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
“Được rồi, chị nghỉ ngơi đi, ngày nào cũng không ngừng nói chuyện, chị không thấy mệt à?” Giống như các cặp chị em khác, Lục Ngộ và Lục Lộ đặc biệt thích cãi nhau.
“Chị em còn chẳng biết sống được bao lâu, đương nhiên là phải tranh thủ nói hết những lời cần nói trong đời. Nếu em không cho, sau này chị chết liền biến thành quỷ, hàng đêm tới tìm em nói chuyện, đến lúc đó đừng bị chị dọa tới mức tè ra quần đấy.”
“Chị nói bậy bạ gì đó?” Lục Ngộ nhíu mày.
Lục Lộ kéo Mộc Mộc, chỉ vào em trai cười nói: “Em nhìn xem nó nhíu mày có giống ông cụ non không, thằng bé này từ khi sinh ra đã mang dáng ông cụ non rồi, rất thích giả bộ. Em xem lúc trước khi nó sang Anh du học, rõ ràng nhớ em đến chết, nhưng lại liều chết chịu đựng, không chịu gọi điện cho em, còn năn nỉ chị lén lút nhìn em, tiện thể kể lại tình hình gần đây của em cho nó, em nói nó có điên không?”
Mộc Mộc giật mình, khóe mắt thoáng một thấy cơ thể khác cũng cứng ngắc.
May thay y tá xuất hiện đúng lúc, đỡ Lục Lộ ngồi lên xe lăn, đẩy đi kiểm tra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bởi vì lời nói Lục Lộ khiến không khí có chút xấu hổ, trầm mặc một lúc lâu, Mộc Mộc mới hạ giọng hỏi: “Chị anh bị bệnh gì vậy?”
“Ung thư vú, lúc phát hiện ra đã là giai đoạn cuối, sau khi phẫu thuật thì tiến hành điều trị bằng hoá chất.” Lục Ngộ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện phòng bệnh này là vườn hoa bệnh viện, trời đông giá rét khiến cây cối có vẻ vắng lặng ảm đạm.
“Nghe nói bệnh ung thư phụ thuộc rất nhiều vào tâm trạng người bệnh, tính cách chị ấy cởi mở như vậy, nhất định sẽ không có việc gì đâu.” Mộc Mộc vội vàng an ủi.
Nói là như vậy, nhưng đáy lòng lại nặng trĩu, cảm thấy cực kỳ đau đớn.
Trong ấn tượng của Mộc Mộc, Lục Lộ là một cái cô gái yêu cái đẹp, cũng yêu nhất mái tóc dài của mình, mỗi khi thấy một sợi tóc rụng chị ấy cũng sẽ đau buồn lải nhải cả ngày