
ển càng ngày càng thành thục,
gương mặt của anh thay đổi càng ngày càng tinh xảo, nhưng mà phong cách
ông cụ non của anh vẫn không đổi.
“Thầy giáo?” Mặt của Tống Lương Thần đều đầy vạch đen nhìn Hứa Tử Ngư: “Cậu cảm thấy mình giống thầy giáo lắm sao?”
“Một chút xíu. . . . . .” Hứa Tử Ngư khoa tay múa chân, thấy sắc mặt của anh dần đen lại, vội vàng bào chữa: “Thật ra thì bây giờ nhìn thầy giáo
cũng rất được, rất hoàn hảo.”
“Cũng may đó.” Tống Lương Thần đưa
tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai mượt mà của cô: “Vậy Tiểu Ngư có thích
thầy Tống hay không đây?”
Hứa Tử Ngư bị anh sờ sờ cảm thấy có
chút nhột nhột, hơi thở bên cổ của cô vô cùng mập mờ, vội vàng đỏ mặt
đưa tay đẩy anh ra: “Đừng lộn xộn nha . . . Chỗ này là phòng làm việc
đó.”
“Không sao.” Tống Lương Thần nhìn cô, thấy mặt cô ửng đỏ như trái đào, chẳng những không có buông tay mà ngược lại còn nhích mặt lại gần hơn nữa: “Dù sao hiện tại cũng không có ai.”
“Mình biết sai
rồi, mình nhận sai, mình thích thầy Tống mà, ai da, cậu đừng làm như vậy . . . . . .” Hứa Tử Ngư bị Tống Lương Thần trêu đùa cho nên hô hấp cũng có chút gấp gáp, đưa tay đẩy nhưng đẩy không được, ngược lại còn bị anh chen lấn, hô hấp của anh dồn dập phả trên ngực: “Chuyện này, thầy Tống . . . . .”
“Sao vậy?” Tống Lương Thần nhỏ giọng hỏi, đồng thời
lồng ngực của anh rung động theo, khiến cho tinh thần của cô run rẩy,
Hứa Tử Ngư nuốt nước miếng rồi nói: “Nước chanh lúc nãy cũng không tệ
nha, ha ha . . . .Hay là cậu nếm thử một chút trước đi.”
“Nước
chanh không tệ sao?” Tống Lương Thần một tay ôm hông của Hứa Tử Ngư,
không để ý cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng, anh nhẹ nhàng đặt cô ở trên
ghế sa-lon, ngón tay khẽ vuốt cái miệng nhỏ nhắn của cô, vì khẩn trương
mà không ngừng nói chuyện, anh nói: “Vậy phải nếm thử một chút xem sao.”
Dứt lời liền cúi đầu hôn cô. Nụ hôn của anh rất dịu dàng mà vô cùng sâu,
giống như đang rất chuyên tâm thưởng thức vị chua chua ngọt ngọt của
chanh vậy, anh xâm chiếm khoang miệng của cô, nhuộm dần hương vị ngọt
ngào của nhau, Hứa Tử Ngư trước tình huống này giống như người hoàn toàn mất phương hướng vậy, không còn sức lực cùng khả năng tự điều khiển cơ
thể nữa, đầu lưỡi của cô bị anh trêu ghẹo khiến cho đầu óc của cô choáng váng, cuối cùng cô cũng chủ động duỗi thẳng lưỡi của mình ra, thận
trọng cùng anh dây dưa.
Hô hấp của hai người càng ngày càng nặng
nề, bàn tay của Tống Lương Thần theo đường xẻ tà của cái sườn xám của cô mà bắt đầu vuốt ve, cô giật mình dùng tay bắt lại, rồi nói: “Lương Thần . . . không phải ở chỗ này.” Giọng nói mềm mại rất đáng yêu, chính cô
cũng bất giác giật mình. Tống Lương Thần hít một hơi thật sâu, lưu luyến buông ra, đưa tay sờ đôi môi đỏ hồng có chút sưng của cô, đôi mắt thâm
sâu không thấy đáy, sau đó ranh mãnh mà cười: “Được rồi, không phải ở
chỗ này, về nhà chúng ta sẽ tiếp tục.” Lúc Rita trở lại phòng tổng giám đốc, Tống Lương Thần cũng vừa từ phòng
nghỉ ngơi đi ra phòng làm việc, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô bước vào
phòng làm việc của anh vừa định nói chuyện, anh liền giơ ngón tay lên
miệng mà “suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cô ấy đang ngủ, chúng ta ra
kia nói chuyện đi.”
Nhìn tổng giám đốc Tống ngày thường lạnh lùng vô tình, nay biến thành bộ dáng này, không cần phải nói cũng biết người ở trong đó là ai rồi. Bởi vì công ty vừa điều chỉnh thời gian làm việc
và nghỉ ngơi, hoặc cũng có thể nói là Tống Lương Thần đặc biệt điều
chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi cho phù hợp với cô ấy, vốn dĩ
trước đây là một giờ chiều thì nay đổi thành hai giờ chiều bắt đầu làm
việc, Hứa Tử Ngư đang ngủ ở trong phòng nghỉ.
“Bên Giải Gia cũng
đã có hành động rồi, đang thuận lợi thu mua cổ quyền của các cổ đông
nhỏ. Vừa nãy Robyn điện thoại qua nói, tổng công ty bên kia đều rất
thuận lợi, hỏi ngài khi nào có thể trở về.” Thật ra thì cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc Tống Lương Thần muốn ở đây đợi bao lâu nữa.
“Cứ
để bọn họ thu mua cổ quyền của cổ đông nhỏ đi, cổ quyền lớn cũng đang ở
trong tay của chúng ta, cho dù bọn họ làm ầm ĩ lên cũng không được.
Nhưng quan trọng hơn hết là phải chú ý đến hành động và hướng đi của mấy cổ đông lớn.” Tống Lương Thần suy nghĩ một chút, còn nói thêm: “Gọi
Robyn ngày mai đến đây một chuyến đi, tuần trước cậu ta gi¬ao báo cáo
nên để cho cậu ta chuẩn bị một chút, đến khi đó sẽ nói cụ thể hơn.”
Ri¬ta gật đầu một cái, hơi chần chờ nhìn anh.
“Ri¬ta, có chuyện thì cứ nói thẳng.”
“Tổng giám đốc Tống, ngài không cảm thấy cứ tiếp tục ở đây có chút lãng phí
thời gian sao, kế hoạch của chúng ta đã đến thời điểm mấu chốt rồi, tôi
cảm thấy ngài làm như vậy có không chuyên nghiệp.”
“Tôi hiểu ý
của cô nói, tôi sẽ nắm bắt thời gian hợp lý nhất. Nếu hành động của
chúng ta diễn biến quá nhanh sẽ khó tránh khỏi có chỗ sơ sót, hiện tại
nên thả chậm lại, vừa có thể bổ sung chặt chẽ lại bố cục, đến cuối cùng
làm một mẻ luôn.” Tống Lương Thần nhìn dòng xe ồn ào ở ngoài cửa sổ,
ngược lại chậm rãi nói: “Ri¬ta, cô có biết, trên đời này có thứ bỏ thời
gian ra là rất đáng giá