
ông.
Hứa Tử Ngư nói lời cám ơn với anh, cũng lặp đi lặp lại lời cự tuyệt, hôm
nay đã làm phiền bác sĩ, là một người phụ nữ độc thân, việc đặt mình vào một tình cảnh nguy hiểm cũng là chuyện bình thường.
Lên lầu cũng là một vấn đề. Đèn ở cầu thang đều là loại đèn cảm ứng âm thanh, nhưng
đã có chút cũ kỹ, nếu không phát ra tiếng thật lớn thì căn bản không
sáng lên được. Thời điểm này hàng xóm cũng đều đã ngủ say rồi, cô không
nỡ làm ồn đến mọi người cho nên đành phải cố gắng vịn cầu thang mà từ từ bước lên. Thời điểm lên đến lầu năm cô nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, đèn vừa sáng lên dọa cô sợ hết hồn thiếu chút nữa là hét to một tiếng, một
người đàn ông đang ngồi trên bậc cầu thang ở trước cửa nhà mình, anh ta
đang ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tống Lương Thần trông thấy Hứa Tử Ngư nhất thời liền sửng sốt, anh mới rời
khỏi đây không tới nửa ngày, sao cô ấy lại có bản lĩnh đem chính mình
làm thành cái bộ dạng này chứ.
“Bị sao vậy?”
“Không có sao, chỉ là tấm kính rớt xuống.”
“Sao không cẩn thận như vậy!”
“Cậu tới thật đúng lúc, giúp tôi mở cửa đi.” Đem ví tiền đưa cho anh: “Chìa
khóa ở bên trong ví.” Hứa Tử Ngư cảm thấy sự mạnh mẽ của bản thân đã đến mức cao nhất rồi, cô cũng không quan tâm đến ánh mắt dò xét của Tống
Lương Thần nữa, toàn thân vô lực tựa vào tường.
Bởi vì lúc đi
bệnh viện rất gấp, nên đèn ở trong nhà cũng không kịp tắt, cửa vừa mở ra hai người liền một trước một sau bước vào nhà.
Dưới lầu năm ở
trong xe, Đào Duy Hiên nhìn thấy cầu thang lầu năm phát sáng, liền khởi
động xe rời khỏi chung cư. Nếu hôm nay có người nào đó nói cho anh biết
sẽ xảy ra chuyện này, thì anh chỉ nghĩ đó là tưởng tượng mà thôi, nhưng
sự thật chứng minh, có một số người sẽ xuất hiện trong những tình huống
bất ngờ.
“Miểng thủy tinh ở đâu?”
“Phòng vệ sinh.”
“Vậy cậu ngồi ở đây đi, tôi đi dọn dẹp một chút.”
“Tống Lương Thần, cậu không hề thiếu nợ tôi.” Hứa Tử Ngư mệt mỏi vuốt vuốt
cái trán: “Chúng ta có thể thành thục một chút, đem chuyện đã làm coi
như chưa từng xảy ra được không?”
“Quả thật đã xảy ra rồi, làm sao lại coi như không xảy ra được chứ. . . . . .”
“Được rồi, cậu nên nhớ là tôi hôn cậu trước. Chuyện này cả hai chúng ta đều
có trách nhiệm, cũng không có gì quan trọng đâu, tôi không ngại.”
“Hứa Tử Ngư!”
“Tôi nói xong rồi, cậu không cần phải nói gì nữa, chúng ta hãy như trước đây không tốt sao, hay là cậu muốn cả đời này không gặp tôi nữa, tôi có thể phối hợp.” Hứa Tử Ngư nhìn anh, đem cái gối ôm đang cầm trong tay ném
lên ghế sa-lon.
“Người đàn ông lúc nãy là ai thế?”
Lời nói của Tống Lương Thần khiến cho cô có chút sửng sốt, sau đó giận quá nên
chỉ biết cười: “Có cần thiết nói cho cậu biết không? Lớp trưởng!” Hai
chữ lớp trưởng kia từ từ được nhả ra, nhẹ nhàng nhưng lại một lần nữa
phân rõ quan hệ của hai người.
“Tôi sẽ, chúng ta. . . . . .”
“Tống Lương Thần, cậu hãy nhìn tôi đây.” Hứa Tử Ngư đứng dậy chắn ở trước mặt của anh, hai con mắt sáng lấp lánh: “Chúng ta hãy là bạn học bình
thường đi, quá khứ như thế nào, thì bây giờ sẽ như vậy, tương lai cũng
thế thôi. Tôi không muốn cậu phụ trách, tôi có cuộc đời của tôi.”
Tống Lương Thần nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của người con gái ở trước mặt,
hiện tại cô là cực kỳ nhếch nhác, trên người mặc bộ đồ ngủ có nhiều nếp
nhăn, trên áo còn dính vết máu đỏ sậm, tay trái thì bao băng gạc, bộ mặt mệt mỏi không có chút thần sắc nào, nhưng ánh mắt của cô vẫn sáng ngời
cùng kiêu ngạo như vậy, thần thái này anh chưa từng trông thấy qua.
Tống Lương Thần gật đầu một cái, vẫn kiên trì thu dọn xong mảnh thủy tinh
trong phòng vệ sinh mới đi. Anh cúi đầu cẩn thận đem mọi ngóc ngách nhìn một lần nữa, nhưng lại không trông thấy người phụ nữ đang ôm cánh tay,
nước mắt trong con mắt quật cường đảo quanh. (diepdiep: Chị Ngư nhà ta đang kìm nén cảm xúc đó mà.)
Ngày hôm sau, có thợ đến nhà cô lắp gương, kích thước giống y hệt như tấm
kính trước, một ly cũng không sai. Mà Tống Lương Thần cũng như trước đây vậy*, không có chút tin tức gì nữa. (* Làm đúng như yêu cầu của chị Ngư đó, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả đó mà.)
Đây mới chính là tác phong của Tống Lương Thần.
“Tiểu Ngư, tôi
nói cho cậu nghe, tôi mới phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ.” Người đang huyên thuyên chính là Tiểu Bạch ngồi làm việc sát vách với cô, cô ấy
với gương mặt thần bí đưa cái đầu qua ranh giới mà nói: “Tuyệt đối là
kiểu kình bạo.”
Hứa Tử Ngư trợn mắt: “Cậu nói kiểu kình bạo cái gì chứ?”
“Ai da, hôm nay chính là kình bạo, cậu qua đây mà xem.”
Tiểu Bạch đem hệ thống thời gian bên góc phải của máy vi tính mở ra, chỉ vào kim đồng hồ đang chạy mà nói: “Cậu nhìn cho kỹ đi.”
Tử Ngư nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ một hồi, Tiểu Bạch giải thích: “Có phát hiện gì không?”
“Phát hiện cái gì chứ?”
“Ai da, cậu không suy nghĩ gì cả, cậu nhìn thời gian này đi, nhìn nhé 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, có phát hiện gì hay không, phía trên này thời
gian chia làm 12 phần đúng không, bên trong mỗi phần, năm giây sẽ đi qua rất mau.”
Hứa Tử Ngư nằm ở trước bàn máy vi tính cẩ