
, động tác trên tay cùng lời nói của anh vẫn là dịu dàng như vậy: “Thật ra thì từ rất lâu cháu đã muốn tới chào hỏi hai bác, nhưng là vẫn chưa có cơ
hội thích hợp, lần này cháu đến có chút vội vàng, lần sau nhất định cháu sẽ tới cửa chào hỏi cho thật tốt.”
Giờ phút này mặt mày của mẹ
Hứa cười tươi cũng sắp biến thành một đóa hoa rồi, thật sự thì cha mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy hài lòng. Ngày hôm qua bà còn than thở
muốn đánh đòn Hứa Tử Ngư, nhưng hôm nay lại không nghĩ đến bà sẽ có một
người con rể vừa đẹp trai lại thấu tình đạt lý như vậy.
“Mẹ,
chúng ta ra ngoài trước đi, để cho chị Ngư và anh rể nói chuyện một chút đi!” Hứa Tử Kiện đưa tay lôi kéo mẹ, Hầu Oánh Oánh lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy đó mẹ, người ta đã hai ngày không gặp mặt, nhất định sẽ có
không ít chuyện để nói.”
Mẹ Hứa gật đầu một cái, cười ha ha đứng
dậy, đặc biệt gi¬ao cô cho Tống Lương Thần, trước khi đi còn không quên
quay đầu lại nhìn Hứa Tử Ngư một cái, trong mắt còn mang theo lời đe
dọa: “Con liệu hồn đó.”, “Con dám làm con rể bay đi, coi mẹ dạy dỗ con
thế nào đây.”
Hứa Tử Ngư ngồi đàng hoàng lại, rốt cuộc cũng đợi
được đến khi người nhà đi xa, mới nhảy dựng lên sau đó bước tới trước
mặt của Tống Lương Thần, nắm quyền cắn răng mà nói: “Tống Lương Thần,
rốt cuộc cậu đã nói những gì với mẹ của tôi rồi hả?”
“Cẩn thận
một chút, sao cậu lại nôn nóng như vậy chứ.” Tống Lương Thần lôi kéo cô
ngồi xuống, anh cũng ngồi ở bên cạnh nói: “Cũng không có nói gì nhiều,
chỉ nói hy vọng cùng cậu kết hôn sớm một chút thôi.”
“Ai nói tôi
sẽ kết hôn với cậu chứ?” Hứa Tử Ngư càng nghĩ càng giận, vốn tưởng người nhà sẽ đứng về phe mình, ai ngờ anh mới đến có một lát thôi, mọi người
đều nói giúp cho anh rồi.
“Vậy cậu muốn làm sao đây? Thêm mấy bữa nữa bụng lớn lên thì giải thích như thế nào với bác trai và bác gái đây?”
“Đó là chuyện của mình.” Nói đến vấn đề này Hứa Tử Ngư cũng thấy rất nhức
đầu, nhưng là không thể nhận mình bại trận, đây cũng là nguyên tắc trước sau như một của cô.
“Nghe lời đi.” Tống Lương Thần đưa tay ôm cô vào lòng, cằm của anh nhẹ nhàng chống đỡ ở đỉnh đầu của cô, cho nên khi anh nói chuyện lòng của cô cũng đều chấn động theo rồi: “Đối với mình
thì cậu và con chính là thứ quan trọng nhất, có biết hay không? Tại sao
có thể như vậy mà đi chứ. . . . . .”
Lồng ngực của Tống Lương
Thần như có một mùi hương bạc hà mát mẻ, thật lạnh rất thoải mái, cô
thầm nghĩ: “Cũng không tệ, kỹ năng diễn xuất có thể nhận giải Os¬car
được rồi.” Nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên cảm thấy có chút khốn đốn, cả
người cũng hoảng hốt. Cô cảm thấy toàn thân tê dại giống như khi cô còn
bé đi nhổ răng, nha sĩ chích thuốc tê cho cô vậy.
Thật ra thì nỗi khổ của Hứa Tử Ngư từ khi trở về nhà cũng rất lớn, cả ngày lo lắng đề
phòng, một lúc thì lo lắng chuyện mang thai sẽ bị người nhà nhìn ra, một lúc lại lo lắng chuyện mình cùng anh phỏng vấn xem mắt được anh ta coi
trọng, một lúc thì bởi vì thời tiết quá nóng, cơ thể lại mập lên, mặc
quần áo quá chật đến mức thở không nổi, tóm lại căn bản cô cũng không có một phút nào buông lỏng, mà sau khi Tống Lương Thần đến đây, tất cả vấn đề lo lắng của cô lập tức trở nên tiêu tan không còn đáng lo nữa, cho
nên có anh, cô thật sự rất yên tâm.
Tống Lương Thần đợi thật lâu
cũng không thấy cô trả lời, anh cúi đầu xem xét, thế nhưng người đang ở
trong ngực lại hoảng hốt bắt đầu buồn ngủ, anh nhỏ giọng hỏi: “Mệt mỏi
sao?”
“Ừh.”
Từ sau khi Hứa Tử Ngư mang thai, cô rất thèm
ngủ, hai ngày nay đứa bé trong bụng cũng không được chăm sóc tốt, cũng
không được ngủ đủ giấc, hiện tại buồn ngủ hận không được lập tức đi ngủ.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Anh nhẹ nhàng bế cô lên, Hứa Tử Ngư hiện có chút mơ
màng, anh hài lòng phát hiện cô đã nặng hơn trước không ít. Đặt cô lên
giường sau đó lấy chăn đắp lên chân, anh liền nằm nghiêng ở bên người
cô, lẳng lặng nhìn cô. Cô rất thích ngủ nghiêng, mỗi lần ngủ đều là đặt
tay ở phía trước. Cô ngủ rất an ổn, mặt mày giãn ra, hô hấp đều đều,
khóe miệng còn hơi vểnh lên. Tống Lương Thần cúi đầu khẽ hôn lên trán
của cô một cái, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt bụng của cô.
“Ngốc quá, em và con của chúng ta, đối với anh mà nói, hai người chính là quan trọng nhất trên đời này.” Khi Hứa Tử Ngư tỉnh lại trong phòng không có lấy một bóng người, ngủ một buổi trưa hơn ba giờ, hiện tại cũng gần năm giờ rồi.
Cô duỗi lưng một cái, vừa đi vừa ngáp đi ra khỏi phòng. Hai con ngỗng
trắng ở giữa hồ một bên kêu một bên tắm, con mèo lười nằm trong đống gỗ
mà ngủ, chiều mùa hè cảnh sắc luôn tràn đầy sức sống. Đi bộ dọc theo
hành lang đến cửa lớn, Hứa Tử Ngư cảm thấy thật buồn cười, đậu ở bên cửa là chiếc xe Land Rover cao lớn, mà ngồi chỉnh tề thẳng hàng ở trên đó
là đàn gà mái hơn mười con của nhà cô. Thật là rất khí phách có phải hay không. . . . . .
“Tiểu Ngư, mau vào đây.”
“Ba, sao ba lại uống rượu.” Ba cô ở bên cửa sổ vẫy vẫy cô, sau khi Hứa Tử Ngư đi vào
mới phát hiện ba và Tống Lương Thần đang uống rượu.
“Nhất định
cháu sẽ chăm sóc cho Tiểu Ngư thật tốt, xin