
nào đây."
"Bao lớn rồi?"
"Hai tháng rưỡi."
"A, thật không?" Tiểu Bạch từ chỗ ngồi liền chạy tới bên cạnh Hứa Tử Ngư, cách một lớp vải cô nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve bụng của cô, ngẩng đầu lên hỏi :"Ở đây hả?"
"Ừh." Hứa Tử Ngư nhìn mặt của Tiểu Bạch cười tươi như một đóa hoa, không hiểu vì sao sao trong lòng đột nhiên cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
"Bảo bối nhỏ, tôi là dì Bạch của nhóc đó." Tiểu Bạch nói chuyện rất tự nhiên sau đó vuốt ve bụng của Hứa Tử Ngư, khiến những người xung quanh đều quay qua nhìn hai cô.
"Tiểu Bạch, không phải cậu cũng cảm thấy mình rất. . . . . . Cái đó sao?" Hứa Tử Ngư mang theo vẻ mặt đau khổ cúi đầu, thở dài một cái.
"Mình không hề cảm thấy như vậy." Tiểu Bạch đứng dậy đỡ lấy mặt của cô lên nói :"Nếu ai dám nói cậu như vậy, trước tiên hãy bước qua xác của tôi trước rồi nói, xem mình tiêu diệt bọn họ như thế nào!"
"Ah, Tiểu Bạch ——"
"Sao vậy, Tiểu Ngư?"
"Ngực của cậu sắp lộ hết ra rồi, người bên cạnh đang nhìn chằm chằm cậu kìa."
"Ah, Hứa Tử Ngư, cái tên đó thật là lưu manh!" Tiểu Bạch làm bộ muốn đánh, nhưng chợt nhớ tới người đó là ông lão đã trên 60 tuổi rồi, bất đắc dĩ chỉ có thể lấy tay nắm chặt ngực, quay trở về vị trí của mình.
Lời cần nói cũng đều đã nói xong, hai người cũng không còn hứng thú gì để ăn nữa, Tiểu Bạch đi theo Hứa Tử Ngư về nhà.
"Uống thuốc tránh thai cũng có thể mang thai sao, đây không phải là ý trời thì là cái gì nữa!" Tiểu Bạch vừa nói vừa bối rối tay nắm lấy lông của con thỏ màu hồng trong tay, cũng sắp nhổ sạch lông của con thỏ rồi.
"Mình đâu có biết chứ, đây cũng quá trùng hợp đi." Hứa Tử Ngư đưa tay xuống cái kệ dưới bàn trà, lấy ra hộp thuốc tránh thai đó.
"Gian thương, phải đi kiện nhà sản xuất thuốc kia mới được!"
"Không phải đâu. . . . . ."
Tiểu Bạch giương mắt nhìn Hứa Tử Ngư, còn Hứa Tử Ngư thì đang nhìn cái hộp thuốc, cô liền vội vàng tiến lên xem :"Sao vậy?"
"Phải. . . . . . Uống hai viên." Cô đem hộp thuốc đưa cho Tiểu Bạch, sau đó ngã đầu lên trên ghế sofa :"Hứa Tử Ngư ơi Hứa Tử Ngư, cô không phải là heo thì là cái gì đây ?!"
Tiểu Bạch bất đắc dĩ nhìn bạn tốt mà nói :"Mình nghĩ cậu và anh họ của mình nên kết hôn sớm đi, mình thấy hình như anh ấy rất để ý đến cậu đó, mấy ngày không gặp cậu anh ấy cứ hỏi mình."
"Nhưng đứa bé này không phải của anh ta. . . . . ." Hứa Tử Ngư cúi đầu thấp hơn.
"Sao?" Đầu óc của Tiểu Bạch nhất thời chậm chạp không theo kịp lời của Hứa Tử Ngư, cô ngơ ngác nhìn đà điểu* ngồi đối diện :"Cậu . . . Cậu còn có người bạn trai khác àh?" ( đà điểu: ý nói chị Ngư nhà ta đang cúi đầu rụt cổ, không dám nhìn thẳng mặt chị Bạch đó mà.)
"Không phải bạn trai, đó là bạn học." Hứa Tử Ngư chưa muốn thoát khỏi bộ dáng đà điểu, cúi đầu thấp hơn.
"Ai nha, cậu đừng có cúi đầu nữa coi chừng ép trúng bảo bảo đó." Tiểu Bạch kéo Hứa Tử Ngư nói :"Cậu nói rõ ràng hơn một chút đi, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái nói :"Cậu còn nhớ hay không, trước đây một thời gian bạn học của mình có tổ chức họp lớp?"
"Nhớ chứ. Mình còn nhớ sau đó cậu lại xin nghỉ thêm hai ngày nữa, hại mình phải tăng ca giúp cậu làm thêm hai ngày, mà người đàn bà đáng ghét Tả Trung Đường kia lại không cho mình tính tiền tăng ca!"
"Chính là lần đó." Hứa Tử Ngư đem chuyện cô cùng Tống Lương Thần phát sinh quan hệ kể một cách đơn giản cho Tiểu Bạch nghe, cuối cùng là dựa lên bả vai của Tiểu Bạch nói :"Say rượu nên mất lý trí, cậu nói xem mình phải làm thế nào đây?"
"Cậu có dự định gì hay không?"
"Mình muốn đi. . . . . . Có thể phải lấy nó ra."
"Hả? Lấy nó ra sao? Cậu nhẫn tâm sao?"
"Chính là không đành lòng nên mới chưa động thủ a!" Hứa Tử Ngư thở dài :"Mình là một nhân viên văn phòng, miễn cưỡng nuôi mình thì còn có thể, giờ còn thêm một đứa trẻ nữa, thật không biết phải làm sao."
"Người nhà của cậu thì sao?"
"Ah, mình không dám nói với người nhà đâu, không phải . . . . . ." Nàng làm tư thế bị cắt cổ.
"Tiểu Ngư đáng thương." Tiểu Bạch ôm lấy cổ của Tiểu Ngư, cô thật lòng lo lắng cho Tiểu Ngư. Nếu như không có chồng, không có người thân ở bên cạnh, một mình cô mà lại muốn sanh con, thì đây thật sự là quá vất vả rồi.
"Nếu không thì cậu nói với bạn học của cậu một tiếng đi."
"Lúc anh ta đưa thuốc cho mình, không phải đã rõ ràng rồi sao? Huống chi anh ta cũng đã có bạn gái rồi."
"Nếu không thì để anh họ của mình cưới cậu đi."
Tiểu Bạch một bộ dáng :"Ah, rốt cuộc mình cũng nghĩ ra", khiến cho Hứa Tử Ngư dở khóc dở cười :"Mình và anh ta là không thể nào, mình cảm giác anh ấy và mình là người của hai thế giới, thật ra những lúc mình ở chung với anh ấy, mình luôn cảm thấy không thành thật. Mình cảm thấy mình không xứng với anh ta, hai ngày nữa mình sẽ tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với anh ấy."
"Nói bậy, cái gì mà không xứng chứ!" Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Tử Ngư nói :"Tiểu Ngư, cậu là người bạn tốt nhất mà từ trước đến nay mình gặp được, cậu là người tốt như vậy phải lấy người đàn ông tốt, rất là xứng đó."
"Được rồi, khóc cái gì chứ" Hứa Tử Ngư đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Bạch "Mình còn chưa có khóc