
Chỉ trong vòng 3 ngày
ngắn ngủi, tin tức được truyền đi một cách nhanh chóng. Sân trường vốn
dĩ đang im ắng bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Mọi người ở đây đều đánh cuộc xem ai có thể cạo được râu của Đồ Phu.
Từ trên xuống dưới, đâu đâu cùng ồn ào huyên náo khiến cho sân trường tràn ngập bầu không khí hưng phấn, mong đợi. Nhưng cuối cùng cũng không có
ai dũng cảm đứng lên ghi tên.
Cũng không thể trách từ hai nghìn
người trong khuôn viên trường học không tìm ra một người dám xung phong
nhận công việc này – kỳ thực thì “Trung học Đế Thánh” có lưu truyền một
câu nói: “Thà đắc tội với người trong thiên hạ, cũng không dám động tới
Đồ Phu.
Bộ dạng Đồ Phu chắc chắn không giống như một kẻ đồ tể,
trái lại còn mang vẻ đẹp tự nhiên như những vai nam chính trong phim
thần tượng. Quá đáng chỉ có tính tình ngang ngược, mặt lúc nào cũng cứng nhắc, ánh mắt sắc bén rạng ngời, sống mũi thẳng tắp tiết lộ khí chất
không dễ dàng thỏa hiệp.
Chỉ bị ánh mắt lạnh lẽo kia liếc qua một chút cũng khiến con người ta sợ hãi chứ đừng nói đến chiều cao 1m80 và
cơ bắp săn chắc bị bó buộc trong bộ đồng phục học sinh.
Hắn,
ngoài bộ đồng phục ra thì chẳng có dáng vẻ gì là của một học sinh cả.
Mọi người không hề nghi ngờ chút nào về việc chỉ cần Đồ Phu vung quả đấm mạnh mẽ lên thì trong vòng 3 giây cũng biến một người trở thành cái
bánh thịt.
Đồ Phu thật ra còn có tên là Đồ Tỉ Phu. Cái tên này là do cha Đồ, một tín đồ Cơ Giáo thành kính đặt. Nhưng với mọi người thì
Đồ Tỉ Phu không giống như vậy. Trong mắt hắn vốn dĩ không có Chúa.
Trong trường học mỗi thầy cô giáo đều biết rằng. đối nghịch với hắn đồng
nghĩa với việc vứt đi chén cơm của mình, bởi vì Đồ Tỉ Phu có lai lịch
rất lớn. Cha của hắn là thành viên hội đồng quản trị của Trung học Đế
Thánh, mẹ hiện đang là Ủy viên đương nhiệm, cô gì chú bác đều là những
giáo sư nổi tiếng trong các khoa chính của trường đại học, ngay cả em
gái họ vừa được tuyển lần này cũng là một sinh viên mẫu mực.
Gia
thế hiển hách làm cho Đồ Tỉ Phu phủ một lớp hào quang, đi tới chỗ nào
cũng được chú ý, ấy thế mà hắn lại là một người đáng sợ.
Tính khí nóng nảy, cô độc, bất thường, thích làm điều trái ngược, cực kỳ không
thích sống chung với tập thể, không coi ai ra gì – khắp người đều là
khuyết điểm.
Đặc biệt là đám râu mọc dưới cằm khoảng ba cm của
hắn đã trở thành dấu hiệu duy nhất của một kẻ xấu. Đối với yêu cầu vô
cùng nghiêm khắc của đồng phục trường học thì hành động của hắn không
khác gì là sự khiêu khích, tựa như hắn không xem nội quy trường học là
gì cả.
Mọi người đều biết rất khó khăn khi tiếp xúc riêng với
hắn. Trong trường học mỗi học sinh coi hắn như là một thứ tai họa mong
muốn tránh xa một cách nhanh chóng, chỉ sợ chọc phải hắn thì kết quả rất thê thảm…
Về phần các thầy cô giáo, không lúc nào là không phải
lo sợ. Lúc nào cũng tìm mọi cách để lấy lòng hắn, với thái độ ngạo mạn
của hắn không dám ho he câu nào. Ngay cả nội quy trường học không cho
phép trốn học, gian lận, thầy cô cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lên năm thứ ba, càng ngày càng có nhiều lời đồn không hay về Đồ Phu, học
sinh cũng từ từ nổi lên khí thế bất mãn, giống như là đã sớm không ưa gì việc hắn được hưởng đặc quyền.
“Giải thưởng râu Đồ Phu?”
Trong phòng học, Từ Đông Thanh lười biếng ngửa đầu nhìn người đang đi tới,
trong mắt rõ ràng biểu lộ sự không hứng thú đối với tin tức tạp nham.
Lớp mười của cô và lớp mười hai của Đồ Tỉ Phu đáng ghét hoàn toàn không có
qua lại, nhiều lắm cũng giống như những bạn học khác mà thôi. Hắn thật
phách lối không ai bì nổi, lại còn có đám râu đáng ghét nữa.
“Chính xác. Cậu không biết gì sao?” Trần Nhã Lệ gật đầu như giã tỏi.
Từ Đông Thanh lắc đầu. Ngoại trừ học và tiếng chuông trường thì cô sẽ không chú ý đến cái gì khác.
“Tất cả mọi người đang thảo luận về vấn đề ai có thể làm được việc này đấy”, “loa phát thanh” Trần Nhã Lệ nôn nóng đẩy người cô.
“Người nào ngốc đến nỗi tự tìm đến cái chết cơ chứ?” Từ Đông Thanh bĩu môi vẻ giễu cợt.
Làn gió chiều tháng chín ấm áp thổi nhẹ mái tóc ngắn của Từ Đông Thanh. Mấy sợi tóc tung bay bên lúm má đồng tiền duyên dáng, khiến nụ cười càng
thêm ảo mộng.
Đây chính là Từ Đông Thanh, một người lạnh lùng khó
tiếp cận. Vậy mà nàng cũng có thể khiến người khác có cảm giác tốt với
nét cười lúm đồng tiền ngọt ngào mà ngây thơ như thế - hoàn toàn mâu
thuẫn mà.
“Tất cả mọi người đều rất coi trọng cậu đấy!”, Trần Nhã Lệ nịnh bợ lấy lòng.
“Tớ?” Từ Đông Thanh bật cười, xem ra mọi người rất coi trọng cô. “Đi cạo râu
của Đồ Phu đối với tớ có ích lợi gì cơ chứ?” – cô hỏi ngược lại.
Từ Đông Thanh cô không phải là loại người gặp chuyện bất bình là ra tay nghĩa hiệp, đối với những việc không có lợi thì nàng sẽ không làm.
Tính thực dụng này của cô là nhờ mẹ bồi đắp mà có.
“Đương nhiên là có rồi. Cậu sẽ trở thành vị nữ anh hùng trong suy nghĩ của mọi học sinh trong trường”.
Anh hùng? Liếc xéo Trần Nhã Lệ một cái, Từ Đông Thanh lạnh lùng xùy một tiếng – cô ấy căn bản không sợ thiên hạ sẽ loạn hay sao?
“Làm ơn đi, hắ