
như là … anh đã đi mất rồi. Có một cảm giác sợ hãi thoáng qua trong cô. Cô sợ anh thêm một lần nữa lại rời bỏ cô ra đi. Cô chạy vội ra khỏi cổng, chỉ kịp nhìn theo xe anh phóng đi. Cô đuổi theo đằng sau xe, hét lên trong đêm tối:
-An, dừng lại đi.
Nhiên chạy đuổi theo đằng sau xe, hét lên trong đêm tối:
-An, dừng lại đi.
Cô cứ thế, chạy mãi, chạy mãi. Khoảng cách giữa cô và chiếc xe ngày càng xa, cũng giống như khoảng cách giữa cô và An. Kiệt sức, cô đứng lại, thở hồng hộc. Cảm giác thấy nước mắt đang rơi mặn mặn nơi bờ môi.
Lẽ nào cô lại mất An thêm một lần nữa?
Nhiên khụy xuống mặt đường. Tất cả mọi sức lực dường như đã biến mất.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt cô. Cô đưa mắt nhìn lên.
Là An. Anh đang đứng trước mặt cô. Gương mặt tuấn tú mờ ảo dưới ngọn đèn đường.
Thật sự đúng là anh ư? Nhiên lấy tay dụi dụi mắt, cố nghĩ đây chỉ là cơn mơ.
-Là anh đây. – An bật cười khi thấy điệu bộ đáng yêu của cô. Anh đến gần, quỳ xuống, ôm cô vào lòng.
Hơi ấm của anh, mùi cơ thể anh … tất cả làm cô cảm thấy choáng ngợp. Cuối cùng anh cũng đã trở về lại bên cô. Cô giang hai tay vòng qua cổ, ôm anh, nước mắt rơi vì hạnh phúc. Rồi đột ngột đẩy anh ra, khiến gương mặt anh trở nên khổ sở:
-Em lại đẩy anh đi nữa à? Lần này là vì lí do gì?
Cô lắc đầu, xua xua tay phân bua :
-Không phải. Không phải em có ý đó. Không phải mà.
-Vậy là ý gì? – Anh dịu dàng mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đầy thương yêu.
-Là tự nhiên em chợt nghĩ đến một điều: Không phải là anh đã đi rồi ư? Tại sao lại quay xe trở lại? – Cô ngẫm nghĩ một lúc, bỗng cảm thấy tức giận – Hay là anh đã thấy em chạy đuổi theo em nhưng cố tình không quay lại?
An lấy tay xoa xoa đầu cô, bật cười. Ngốc. Nếu anh biết cô đang chạy ở đằng sau, lẽ nào anh lại nhẫn tâm đi tiếp?
-Ngốc. Anh không thấy em. Thực ra anh đã đi một quãng khá xa rồi, nhưng lại chợt cảm thấy nếu mất em thêm một lần nữa chỉ vì hiểu lầm thì rất đáng tiếc. Cho nên anh quay lại.
Nói rồi, anh ôm cô vào lòng, bế cô lên xe.
Tối hôm ấy, cô ở lại nhà anh, nằm cuộn tròn như con mèo nhỏ trong lòng anh. An nhìn cô ngủ say, có lẽ đã quá mệt vì chạy một quãng đường dài nên chân cô đá lung tung, hất tung chăn gối. Anh kéo chăn đắp lại, vọc vọc những lọn tóc xoăn phủ trước trán cô, lại tự mỉm cười một mình.
Hạnh phúc hóa ra chỉ giản dị như vậy.
***
Nhiên dọn hẳn về nhà bố mẹ sống. Căn nhà rộng rãi, từ ngày có thêm Nhiên cũng trở nên vui vẻ hơn. Mẹ là người vui nhất, bởi vì mẹ cảm thấy mình có cơ hội để được chăm sóc cô. Kể từ ngày Nhiên trở về, An cũng thường xuyên về nhà hơn nhưng anh hiếm khi ở phòng mình, chỉ ở lì trong phòng cô. Điều này không qua khỏi ánh mắt của người lớn, nhưng ai cũng cảm thấy dù mối quan hệ có phức tạp một chút nhưng sống cùng một nhà chẳng phải là rất hạnh phúc đó ư? Thỉnh thoảng, chợt nhớ đến Từ Minh, cô hỏi anh về cô ấy, chỉ nhận được một câu trả lời :
- Tình cảm thì không thể gượng ép. Thậm chí một người con gái dù rất tốt, rất giỏi hay rất xinh đẹp thì cô ấy mãi mãi không phải là em.
Mỗi buổi sáng sớm, Nhiên thường cùng bố dượng chăm sóc cây cảnh. Căn nhà được bao quanh bởi những hàng cây cổ thụ. Phía trước nhà là một vườn cây cảnh được chăm sóc rất tỉ mỉ bởi vì đó là thú vui của bố dượng cô. Thực ra ông và cô khá hợp nhau, có thể nói chuyện suốt ngày về văn chương, mĩ thuật lẫn kinh doanh. Ông bảo cô:
- Hay là con đến công ty phụ giúp bố đi. Công ty này, rồi đến lúc bố già, sẽ chẳng có ai tiếp quản.
Nhiên bảo sẽ suy nghĩ lại, bởi vì thực lòng cô vẫn muốn được làm ở YR hơn. Đó là công ty mà cô đã gắn bó năm năm qua, ít nhiều cũng có nhiều tình cảm.
Dạo này, mỗi lần đến công ty, cô thường nhận được một bó hoa do cô thư kí của sếp tổng mang đến, khiến cho mọi người vừa trầm trồ vừa ngạc nhiên nhưng lại làm cô cảm thấy bất tiện.
- Chị Nhiên, chị thật là tài giỏi. Chỉ mới mấy ngày về nước thôi mà sếp tổng lại đổ gục trước chị mất rồi. Em thật ghen tị với chị quá đi mất. – Phương Linh vừa nói vừa hít hít mùi hương tỏa ra từ hoa. – Có một người hâm mộ em như anh ấy thì em chết cũng cam lòng.
- Nếu em thích, em có thể lấy bó hoa đó. – Nhiên không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú vào tập tài liệu.
- Sao vậy được? Đây là hoa của chị mà. – Phương Linh lắc lắc đầu, cảm thấy khó hiểu, rồi lại cảm thấy không nên nghĩ tiếp. Đó không phải là chuyện của mình.
Thực ra, Nhiên cũng có thể đoán được phần nào tình cảm của sếp tổng qua những tin nhắn của anh. Anh không nói gì nhiều, chỉ là mỗi buổi tối thường nhắn tin chúc cô ngủ ngon. Điều này, tối qua, lúc cô đang tắm thì tin nhắn đến. Hậu quả là An bực bội, giận dữ bỏ ra khỏi phòng, mặc cho cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lúc tan tầm, mọi người trong phòng bỗng muốn đi ăn tối cùng nhau. Cũng đã lâu lắm rồi cả phòng không tụ tập. Nhiên bị Phương Linh kéo đi mặc cô phản kháng. Thực ra, hôm nay, cô có hẹn với An, nhưng nghĩ đến tối qua anh chẳng nói chuyện với mình, biết đâu anh vẫn còn giận mà không đến. Thế nên cô đi ăn cùng với cơ quan.
7h. Anh không gọi. Cô yên tâm ăn tiếp
8h. Mọi người kéo nhau đi hát karaoke. Anh vẫn k