
n mặt anh ta, nhưng giọng nói trầm ấm truyền cảm và luồng hơi ấm bao trùm xung quanh làm cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Người đàn ông đỡ cô đứng dậy. Lúc này có đồng nghiệp cũng nhìn thấy Linh Tố bị ngã, vội vàng chạy lại hỏi: “Tiểu Thẩm không sao chứ?”
“Không sao?”
“Linh Tố sao thế?” Cố Nguyên Trác cũng chạy lại.
Người đồng nghiệp trả lời: “Tiểu Thẩm vừa ngất đi thưa giám đốc.”
“Vậy à?” Cố Nguyên Trác thất kinh, “Không sao chứ? Chỗ nào thấy khó chịu?”
Linh Tố vội nói: “Bây giờ không sao nữa rồi.”
Cố Nguyên Trác không yên tâm: “Sắc mặt em khó coi quá. Để tôi đưa em về.”
“Em..” Linh Tố không tiện từ chối, bị giám đốc lôi vào trong xe. Cô quay đầu nhìn, mới phát hiện người đàn ông đó đã biến mất từ lúc nào không hay. Biển người ùa ra, ai cũng hốt hoảng, cảnh tượng ban nãy tựa như một giấc mộng.”
Người đàn ông xa lạ bấy lâu nay luôn xuất hiện vào thời điểm quan trọng, an ủi vỗ về cô, còn tặng cô cuốn vở qúy báu, đã mất tích không để lại dấu vết.
Về đến nhà, Linh Tố ăn tạm ít đồ, sau đó lăn ra giường ngủ thiếp đi.
Trong cơn mê man, đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập làm cô bừng tỉnh. Linh Tố còn chưa kịp tỉnh hằn, cánh cửa đã bị mở ra, Phùng Hiều Nhiễm và Đoàn Giác xông vào.
“Chuyện gì thế?” Linh Tố kinh ngạc nhìn hai người.
Phùng Hiều Nhiễm tức điên lên: “Cậu làm bọn mình sợ muốn chết! Gọi điện thì không bắt máy, gõ cửa cũng không ra mở. Chẳng ai biết cậu ở đâu cả!”
“Thì mình nằm ngủ ở nhà thôi mà.”
“Ngủ gì mà ngủ ác thế? Ngủ cả ngày rồi đấy.”
Chẳng trách bọn họ lo lắng như thế. Linh Tố cười lấy lòng: “Đừng lo lắng. Làm như mình bị ăn thịt không bằng ầy.”
Phùng Hiều Nhiễm ngoạm mạnh một miếng táo cho hả cơn tức, rồi bất ngờ nói: “Bố nuôi nói dự án đã trúng thầu rồi.”
Linh Tố cực kì vui sướng: “Vậy mình sẽ có một món tiền nho nhỏ rồi.”
“Bố nuôi còn nói, bản thiết kế của cậu rất được coi trọng, có rất nhiều người dò la tung tích của cậu đó.”
Linh Tố trêu bạn: “Vậy không cần lo ế nữa rồi.”
Phùng Hiều Nhiễm thương xót nhìn bạn: “Nhìn cậu mà xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thật đáng thương cho mỹ nhân kiều diễm năm nào, Tiểu Long Nữ còn chẳng xuất thần bằng cậu.”
Linh Tố cười sảng khoái: “Dạ dày của Tiểu Long Nữ tốt hơn mình nhiều, cô ấy có thể không vướng khói bếp trần gian.”
Đoàn Giác nghe xong điện thoại, chạy vào phòng hỏi: “Linh Tố, em có rảnh không?”
Phùng Hiểu Nhiễm lườm anh một cái: “Anh không thấy cậu ta mệt sắp chết rồi à?”
Linh Tố nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đoàn Giác, bèn hỏi: “Chuyện nghiêm trọng lắm sao?”
Đoàn Giác gật đầu: “Một vụ bắt cóc, phía cảnh sát không chút tiến triển, đã giao tiền nhưng đứa trẻ vẫn chưa được thả về. Bố mẹ chúng lo muốn phát điên lên rồi.”
Linh Tố nghe thấy nạn nhân là trẻ con, lập tức đứng dậy. Cô mặc quần áo, lau qua mặt, không kịp chảy đầu, đi theo Đoàn Giác ra ngoài.
Lý Quốc Cường đang đợi ở Cục cảnh sát, nhìn thấy Linh Tố, suýt nữa thì buột miệng hô to ba tiếng vạn tuế.
Linh Tố thở dốc, hỏi: “Không có tiến triển gì sao?”
“Chẳng có chút manh mối nào, hai đứa trẻ giống như biến mất khỏi trần gian vậy.”
“Hai đứa cơ à?”
“Anh em sinh đôi, mới bốn tuổi.” Lý Quốc Cường hừ một tiếng, “Thế mới nói, có lúc đẻ nhầm vào nhà giàu có quá cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Linh Tố giục: “Mau đưa tôi đến gặp bố mẹ bọn trẻ.”
Tiểu Lý kinh ngạc: “Em chịu gặp người đương sự sao?”
“Manh mối mà bố mẹ bọn trẻ cung cấp là có ích nhất.”
Lý Quốc Cường đưa cô đến phòng tiếp khách, vừa đi vừa nói: “Chuyện này được giấu nhẹm, giới truyền thông vẫn chưa hay biết, em đừng kinh ngạc quá.”
Linh Tố cười: “Nhà nào mà thần bí thế? Chủ tịch thành phố hay bí thư thành ủy?”
Lý Quốc Cường mở cửa nói: “Là Bạch gia…”
Linh Tố bước vào phòng, đúng lúc Bạch Khôn Nguyên quay người lại.
Bạch Khôn Nguyên và Đồng Bội Hoa cùng lúc quay lại nhìn cô.
Không gian im lìm ngượng ngập.
Linh Tố sững sờ vài giây, rồi miễn cưỡng bước một bước về phía trước. Thời khắc đó cô thực sự cảm thấy toàn thân xương cốt hoen rỉ, tứ chi không còn nghe theo điều khiển của trí óc.
Đại đội trưởng gọi cô lại: “Tiểu Thẩm, em đến đúng lúc lắm. Hai vị này là Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân.”
Linh Tố đờ đẫn gật đầu.
“Bạch tiên sinh, Thẩm tiểu thư đây chính là vị chuyên gia mà chúng tôi đã nói với anh.”
Linh Tố suýt nữa phì cười. Từ lúc nào cô trở thành chuyên gia thế này? Chuyên gia thông linh sao?
Cơ quan nhà nước đâu thể tuyên truyền mấy thứ mê tín dị đoan được, nên chỉ đành gán cho cô chức danh chuyên gia.
Quả nhiên Đồng Bội Hoa nhìn cô bằng ánh mắt hồ nghi ác cảm. Người phụ nữ này thông minh như thế, sao lại không lập tức nghĩ ra nhiệm vụ thực sự của cô được chứ? Cô ta đanh giọng hỏi: “Đội trưởng Trương, anh nghiêm túc đấy chứ?”
Đội trưởng Trương thấy cô ta hoài nghi năng lực phán đoán của mình, vội vàng nói: “Đương nhiên rồi, Tiểu Thẩm đã giúp chúng ta phá không ít các vụ án khó nhằn rồi.”
Đồng Bội Hoa còn định nói gì đó, Bạch Khôn Nguyên chợt nhẹ giọng cắt ngang: “Chỉ cần cứu được bọn trẻ là được.”
Đồng Bội Hoa hai mắt đỏ hoe, vội ngậm miệng lại.
Bạch Khôn Nguyên hướng ánh mắt về ph