
iếc giường hỗn độn, lại nhìn vết máu khô trên đó, không thể nói rõ
được cảm giác của bản thân.
Hôm sau anh nghe Tỉnh Lan kể hình như Lê Khê và Kha Văn Hằng đang ầm ĩ đòi
chia tay, nguyên nhân thì ngay cả Tỉnh Lan cũng không biết.
Anh ngồi một mình ở sân thể dục một ngày, nếu chuyện đã xảy ra thì phải đối
mặt, từ trước đến nay trốn tránh không phải tác phong của anh. Anh hùng hục chạy
ba nghìn mét trong sân thể dục, sau đó lê thân thể mệt mỏi đi về phòng ngủ. Lúc
đó rất nhiều sinh viên năm tư trừ nhóm thi nghiên cứu sinh đã rời trường, phòng
ngủ chỉ còn lại anh và Kha Văn Hằng.
Anh là đàn ông, dám làm dám chịu.
Cho nên khi cú đấm của Kha Văn Hằng rơi xuống mặt anh, anh cảm thấy đó là
điều hiển nhiên. Anh không hề né tránh, tiếp nhận toàn bộ sự phẫn nộ của Kha Văn
Hằng.
Từ giây phút đó, anh và Kha Văn Hằng không bao giờ có thể trở thành anh em
tốt nữa.
Có điều anh không rõ tình trạng hiện tại của Lê Khê, dường như cô đã biến mất
khỏi tầm mắt của mọi người xung quanh.
Anh hỏi Tỉnh Lan về tin tức của Lê Khê, Tỉnh Lan cũng bảo không biết, cùng
ngày, anh chia tay với Tỉnh Lan.
Sau đó, thoắt đã hai tháng.
Hôm ấy mẹ anh khăng khăng đưa anh đi xem mặt, dọa sẽ cắt hết chi tiêu của
anh. Đối phương là con gái của bí thư thành ủy rất có thế lực, anh quả thực
không muốn, viện ra vô vàn lý do nhưng cuối cùng vẫn bị lôi đi. Trên đường anh
nghĩ phải tìm cớ gì đó để trốn, bình thướng mấy vị quan chức này thích quy củ,
ghét mấy người phẩm hạnh kém, anh nghĩ hay lúc ấy mình đóng kịch ra vẻ thô lỗ
một chút, như thế đối phương sẽ ngứa mắt anh mà không phải anh ngứa mắt người
ta, cũng dễ dàng ăn nói với cha mẹ hơn.
Nhưng trên đời này, kế hoạch có chu toàn đến đâu cũng không lường trước được
chuyện sẽ thật sự xảy đến trong cuộc sống của mình.
Ví như Hướng Đình chưa từng nghĩ rằng Lê Khê là con gái của bí thư thành ủy,
thế giới bé nhỏ đến mức khiến người ta dở khóc dở cười.
Toàn bộ quá trình anh không nói đến một câu, chỉ nghe cha mẹ mình hàn huyên
với cha mẹ Lê Khê.
Bọn họ còn nói Hướng Đình và Lê Khê có duyên phận, học chung một trường đại
học, hỏi bọn họ có quen biết nhau hay không.
Cha mẹ hai bên tán gẫu vui vẻ, dường như cũng tương đối vừa lòng với biểu
hiện của cô gái, đương nhiên nếu không có sự cố phát sinh kia, tất cả coi như
hoàn hảo.
Trong lúc mọi người đang hào hứng nói chuyện, Lê Khê ôm miệng chạy đến
toilet.
Cha mẹ cô chỉ cau mày nói chắc là cô ăn linh tinh bị đau bụng.
Hướng Đình hơi nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến khi Lê Khê chạy vào toilet lần thứ ba, mẹ của Hướng Đình rốt cuộc
không ngồi yên nổi, bà là y tá trưởng ở bệnh viện thành phố, đã từng chứng kiến
nhiều phản ứng như vậy, lập tức cau mày. Tuy đối phương có thân phận địa vị hiển
hách, nhưng cũng không cần ép con mình cưới một đứa con gái hư hỏng.
Thế nên mẹ của Hướng Đình đi theo mẹ Lê Khê ra toilet xem cô thế nào, khoát
tay lên tay Lê Khê, thoắt cái đã sầm mặt, rõ ràng có mạch đập của thai nhi.
“Hình như cháu gái mang thai thì phải!”
Tất cả mọi người sững sờ đương trường.
Hướng Đình không biết vì sao lúc ấy anh nhất định phải đi theo hai người, khi
nghe thấy câu nói của mẹ mình, anh nhìn gương mặt tái nhợt của Lê Khê nói, “Mẹ,
dì, đứa bé này là của con.”
Câu nói của anh chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ với mọi người ở đây.
Từ đầu đến cuối toàn là anh giải thích cho cha mẹ hai bên, nói dối lấp liếm,
bảo rằng bọn họ vốn là người yêu, vì hôm trước vừa cãi nhau nên vừa rồi mới giả
bộ không quen biết.
Cha mẹ hai bên vốn hy vọng bọn họ có thể đến với nhau, tuy bây giờ nảy sinh
thêm chuyện sơ suất, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Vì thế, hôn lễ được quyết định.
Cha mẹ Lê Khê không muốn cô bị đàm tiếu là ăn cơm trước kẻng nên thúc giục cử
hành hôn lễ nhanh chóng. Sự phản đối của Lê Khê không hề có tác dụng, cuối cùng
hôn lễ được tổ chức nhỏ hết mức, cũng hạn chế thông báo cho người khác, thậm chí
rất nhiều người căn bản không biết Lê Khê và Hướng Đình kết hôn.
Hướng Đình còn nhớ rõ câu nói khi xưa của Kha Văn Hằng: Cậu đối xử tốt với cô
ấy cho tôi, nếu để tôi phát hiện cậu đối xử không tốt với cô ấy, tôi nhất định
sẽ trở về đưa cô ấy đi.
Hướng Đình cười, anh đối xử tốt với cô hay không vốn chẳng quan trọng, quan
trọng là anh không phải Kha Văn Hằng, cho nên trước nay Lê Khê vẫn không để ý
tới anh.
Hướng Đình về nhà, Tiểu Quai lập tức chạy đến ôm chân anh, “Bố ơi bố ơi…”
Anh ngồi cúi xuống bế Tiểu Quai lên, đưa mặt kề sát mặt bé, “Con yêu, sao
thế?”
Tiểu Quai trề môi, “Bố uống rượu rồi, ứ thích bố bế đâu.”
Nói đến đây bé con đúng là giãy ra không cho anh bế, Hướng Đình hơi bất đắc
dĩ nhưng vẫn thả bé xuống đất, “Tiểu Quai ngày càng bướng nhé.”
Tiểu Quai cúi đầu, “Bố uống rượu thì đừng lên lầu nha, mẹ mà
biết nhất định sẽ tức giận.”
Hướng Đình cứng người, anh không ngờ sau chuyện vừa rồi Lê Khê lại đến
đây.
Anh gọi dì Lý bế Tiểu Quai về phòng chơi, còn anh đi lên lầu.
Không có gì bất ngờ cả, một bóng người hiện lên trong gian phòng khách, cô
đang sắp x