
ủa tổng các nét viết tên em.”
Hướng Đình chỉ hơi sửng sốt, sau đó lập tức thốt ra, “784.”
Mọi người ở đó cực kỳ choáng váng, dồn dập vỗ tay hoan hô.
Còn cô lại đắm chìm vào nụ cười bình tĩnh mà tự tin của anh, rất lâu sau chưa
hoàn hồn.
Hồi đó cô không biết, vì là cô nên anh mới có thể trả lời được câu hỏi
này.
Bởi lẽ chỉ có tên của cô anh mới từng viết trong lòng, đọc qua khó quên, luôn
luôn ghi nhớ.
Cái gọi là nhân duyên, cái gọi là nhân quả, cũng chỉ đến thế.
Lê Khê lấy lại tinh thần, đến phòng Tiểu Quai tìm quần áo. Thấy quần áo trong
tủ của Tiểu Quai được sắp xếp gọn gàng, cảm xúc trong lòng cô không khỏi lẫn
lộn.
Tìm mãi không thấy chiếc váy Hướng Đình bảo, cô đành gọi điện thoại cho
anh.
“Xin chào.” Người bắt máy lại là Tỉnh Lan.
Lê Khê hơi nhíu mày, “Cậu gọi Hướng Đình nghe điện thoại đi.”
“Cha của con gái cậu giờ đang hầu con gái cậu đi đại tiện, cậu xác định muốn
gọi anh ấy nghe điện thoại à?”
Lê Khê hít một hơi thật sâu, “Không cần.”
Cô cúp máy, khoảnh khắc nghe thấy giọng Tỉnh Lan, cảm giác khác thường trong
lòng dần dần trào dâng.
Cô chạy xuống lầu nhờ dì Lý tìm giúp cái váy kia, còn cô ngồi trên giường,
không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Tỉnh Lan nhìn Hướng Đình một tay cầm bình truyền một tay bế Tiểu Quai ra khỏi
toilet, cô bé kia tay vẫn cắm kim chích, bây giờ đang chu môi giận dỗi.
Cô cười, đúng là một bé gái đáng yêu khiến người ta muốn nựng.
Hướng Đình ru Tiểu Quai ngủ, đây đúng là một công việc vĩ đại, điều này khiến
Tỉnh Lan cảm thấy ấm áp, dẫu cho sự ấm áp này không thuộc về cô.
Hướng Đình dỗ được Tiểu Quai xong mới quay sang nhìn Tỉnh Lan,
ra hiệu cô ra ngoài nói chuyện.
Tỉnh Lan âm thầm thở dài, chỉ cần thấy anh chăm sóc con gái như vậy, suốt mấy
năm qua cô thích anh cũng coi như có mắt.
Cô mỉm cười đưa điện thoại cho anh nói, “Vừa rồi Lê Khê gọi điện đến.”
Ánh mắt anh quả nhiên sáng lên, “À, nói gì vậy?”
“Chưa nói gì đã ngắt rồi.”
Anh cầm điện thoại trên tay, phân vân một lúc rồi ngẩng lên nhìn cô, “Em
không đi làm à? Sao thích đến đây thế.”
Cô ngồi xuống cạnh anh, “Em đến trông chừng anh chứ còn gì nữa, anh với Lê
Khê đang cãi nhau phải không, em đến canh, biết đâu lại có cơ hội.”
Hướng Đình nghe giọng điệu là biết cô đang nói đùa, mấy năm nay quan hệ của
bọn họ giống như bạn bè, cảm giác cũng không tệ.
“Anh phải cảm ơn em rồi, ai đời lại thừa hơi đến trông chừng anh.”
Cô cười xòa.
Không phải chỉ mất đi một người đàn ông sao? Mà không, không phải mất đi,
chẳng qua là không thể có được, cũng không phải điều gì ghê gớm lắm.
“Anh với Lê Khê giờ sao rồi?”
Mặt anh trầm xuống, “Vẫn vậy thôi.”
“Anh không cảm thấy an toàn?” Cô cười, “Vẫn nghĩ rằng người cô ấy thích sẽ
mãi mãi là Kha Văn Hằng ư?”
Anh im lặng.
“Anh có biết vì sao em với Lê Khê lại đối xử với nhau như người dưng không?”
Cô nhìn anh, đối diện với cặp mắt kinh ngạc của anh mà xác nhận, “Vì anh
đấy.”
Năm đó ký túc xá của nữ sinh đổi phòng, chuyện này cũng chẳng to tát gì, ai
cũng cần chuyển này chuyển nọ. Cả tòa nhà vô cùng náo nhiệt, người người tất bật
dọn dẹp đồ của mình, Tỉnh Lan dọn nhanh nhất, thế nên xong việc liền chạy đến
giúp Lê Khê.
Lê Khê đang ôm một chồng sách, Tỉnh Lan lập tức ra đón. Lê Khê bảo không cần,
Tỉnh Lan cứ khăng khăng giành lấy, hai người giằng co một chút làm mấy quyển
sách rơi xuống đất. Tỉnh Lan lập tức cúi xuống nhặt, phát hiện một bức ảnh rơi
ra từ một quyển sách.
Tỉnh Lan vốn không nghĩ nhiều, nhưng khi cầm bức ảnh kia lên lại phát hiện là
ảnh Hướng Đình chụp một mình.
Cô nhìn Lê Khê, cặp mắt đó không hề đơn giản.
Có một vài tâm sự không cần nhiều lời, cũng không cần nói rõ, ai cũng hiểu
được.
Tỉnh Lan nhìn Hướng Đình đang lặng người, “Anh nói xem vì sao cô ấy lại giữ
ảnh của anh?”
Anh vẫn không nói lời nào.
Tỉnh Lan dường như rất thông suốt nói, “Lê Khê luôn là người theo chủ nghĩa
tình cảm hoàn mỹ, nếu có tình ý đặc biệt với người khác, chắc chắn cô ấy sẽ bóp
chết chúng từ trong trứng nước.”
Cặp mắt Hướng Đình sáng lên, “Cảm ơn, anh hiểu ý của em.”
Lúc Lê Khê cầm quần áo đến thì bắt gặp Hướng Đình đang ngồi cùng với Tỉnh
Lan, hai người trò chuyện có vẻ rất vui.
Cô dừng một chút, không nói gì, đẩy cửa vào phòng bệnh.
Tỉnh Lan liếc mắt qua Hướng Đình chào, “Em đi trước đây.”
Hướng Đình gật đầu.
Lê Khê đến bên giường bệnh, thấy dịch truyền chỉ còn một chút, chắc cũng sắp
hết, nghĩ rằng đợi một lát rồi gọi y tá đến rút kim.
Tiểu Quai nghe thấy tiếng động liền mở mắt, nhìn Lê Khê cười ngọt, “Mẹ ơi,
vừa rồi con nằm mơ thấy mẹ đấy!”
Cô ngồi xuống cạnh bé, “Con mơ gì nào?”
“Con mơ mẹ mua cho con một xâu mứt quả.”
Lê Khê xì một tiếng rồi cười, “Bây giờ Tiểu Quai không được ăn mấy thứ đó,
biết không?”
Tiểu Quai chu môi, “Mẹ không tốt bằng bố, bố sẽ mua cho con.”
“Thế mẹ đi đây, để bố con đến mà mua!”
Tiểu Quai nhìn Lê Khê rồi nhìn Hướng Đình, không biết phải nói gì. Lê Khê đặt
túi quần áo xuống rồi quay người ra ngoài, cô đứng cuối hành lang, ở đó có một
cửa sổ to có thể nhìn ra bên ngoài.
Tiểu Quai hỏi Hướng Đìn