
vừa ngẩng đầu, cô liền bắt gặp gương mặt
trầm tĩnh của Quý Bạch và ánh mắt mọi người nhìn anh đầy vẻ sùng bái. Diêu Mông
đột nhiên ngơ ngẩn, trái tim cô phảng phất co rút, cảm giác một chút ngọt ngào
và chua chát đậm đặc dội vào lòng cô. Chỉ cần nhìn gương mặt nghiêng của anh,
trong cô liền xuất hiện một niềm tự hào và đau xót không thể tiết lộ với người
khác.
Sau khi ăn qua loa bữa trưa, mọi người nhận được
thông tin, có quần chúng nhìn thấy một người đàn ông trông giống Trần Dũng ở
huyện lân cận. Tô Mục dẫn đội, Quý Bạch chỉ đạo, cùng xuất đi huyện bên cạnh.
Cái chết của Mã Dung Dung khiến mọi người đều có tâm trạng nặng nề và phẫn nộ.
Đám cảnh sát hình sự đều không thể ngờ Quý Bạch đã một ngày một đêm không ngủ.
Việc thần thám danh tiếng lẫy lừng tham gia vào cuộc vây bắt, khiến bọn họ cảm
thấy vô cùng phấn chấn và hăng hái.
Chỉ Diêu Mông nhân lúc xung quanh không có người, nhẹ
nhàng kéo tay áo Quý Bạch: “Sếp, sếp có cần nghỉ ngơi nửa ngày không ạ?”
Quý Bạch nói không cần, bắt người trước đã.
***
Quý Bạch đi công tác hai ngày đầu, Hứa Hủ không nhớ
anh, cũng không có ý nghĩ gọi điện thoại hay nhắn tin... Lúc xảy ra vụ án, tất
cả đều dẹp sang một bên, đây là nguyên tắc nghề nghiệp cơ bản mà người cảnh sát
hình sự không thể dao động. Quy tắc này đã in sâu trong ý thức cá nhân và hành
vi của Hứa Hủ.
Một điều cô nghĩ nhiều hơn, là làm thế nào để giúp
ích cho vụ án của anh. Vì vậy, Hứa Hủ chủ động tìm hiểu, phân tích tư liệu của
nhiều vụ án có liên quan, chỉnh lý tổng hợp rồi giao cho Triệu Hàn, để khi Quý
Bạch cần, có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Nhưng đến giờ nghỉ trưa, cô vẫn vô tình liếc qua thư
mục cài mật mã mà cô bảo lưu trong đống ảnh hiện trường gây án. Sau đó, Hứa Hủ
không thể kiềm chế, mở thư mục đó, ngắm gương mặt của anh vài giây rồi đóng lại.
Một lúc sau, cô lại mở ra ngắm vài giây.
Trong khi Hứa Hủ thất thần, Triệu Hàn cầm tập tài liệu
đi vào, nói với Lão Ngô: “Phòng giám định đã có báo cáo, để cháu scan rồi fax
cho sếp.”
Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, cô cũng cầm tập tài
liệu, đi theo Triệu Hàn sang phòng sao chụp ở bên cạnh.
Thứ cần giám định là bột phấn lấy từ dấu chân của kẻ
tình nghi, hôm qua cảnh sát huyện Hưởng Xuyên đã đi cả đêm mang tới Cục Cảnh
sát thành phố. Triệu Hàn đứng trước máy scan, kiểm tra kỹ từng trang một. Hứa Hủ
nói: “Anh hãy đi thông báo cho cảnh sát huyện Hưởng Xuyên, em giúp anh scan,
như vậy sẽ càng nhanh hơn.”
Từ trước đến nay, Hứa Hủ làm việc luôn tỉ mỉ nhanh
nhẹn, Triệu Hàn gật đầu, đưa tài liệu cho cô: “Gửi xong em hãy gọi điện báo với
sếp một câu nhé.”
Tiếng tín hiệu điện thoại kết nối, trong lòng Hứa Hủ
lan tỏa niềm vui khó diễn tả.
Chỉ sau một hồi chuông, Quý Bạch đã bắt máy: “Chuyện
gì vậy?”
Hứa Hủ: “Đã có kết quả giám định, chúng em fax về cảnh
sát huyện Hưởng Xuyên. Em cũng gửi cả bản điện tử vào máy di động của anh.”
“Tốt.”
Giọng nói Quý Bạch hơi khàn khàn, nên trầm thấp hơn
thường lệ. Hứa Hủ ngừng một giây, mở miệng: “Vậy, chào anh.”
“Khoan đã.” Quý Bạch ngăn cô lại.
Hứa Hủ im lặng.
Cô cảm thấy một cách rõ ràng, trái tim của cô theo
câu nói của anh phảng phất bị nhấc lên.
***
Tại một ngõ nhỏ nào đó ở huyện Hưởng Xuyên, Quý Bạch
đang tựa người vào thành ghế sau của chiếc xe ô tô không bắt mắt.
Anh dẫn một chi đội, mai phục suốt đêm ở bên ngoài một
nhà nghỉ nhỏ, nơi nghi ngờ Trần Dũng sẽ xuất hiện, nhưng vẫn không có thu hoạch.
Có lẽ Diêu Mông đã nói với Tô Mục nên Tô Mục bắt Quý Bạch ra hàng ghế sau ngủ
vài tiếng đồng hồ, cam đoan một khi kẻ tình nghi xuất hiện sẽ lập tức đánh thức
anh. Diêu Mông và Tô Mục ngồi ở đầu xe chờ đợi.
Quý Bạch không từ chối, chỉ là vừa thiếp đi, anh liền
bị điện thoại của Hứa Hủ đánh thức.
“Mấy ngày nay ở thành phố không có chuyện gì đấy chứ?”
Quý Bạch cất giọng ôn hòa.
“Tất cả vẫn bình thường.” Hứa Hủ trả lời: “Bên anh
thì sao?”
“Vẫn đang mai phục, nhưng cũng nhanh thôi.”
Hai người im lặng vài giây, Hứa Hủ hỏi thẳng vấn đề
cô quan tâm nhất: “Em nghe giọng nói của anh hơi khàn khàn, anh không sao đấy
chứ?”
Quý Bạch cầm điện thoại, ngắm nhìn phố huyện tấp nập
người qua lại, khóe miệng anh từ từ ẩn hiện ý cười: “Tôi hơi khó chịu trong người,
bởi vì lái xe thâu đêm, đại khái năm mươi tiếng đồng hồ chưa chợp mắt. Tôi đang
chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.”
Hứa Hủ ngẩn người, không lên tiếng.
Thật ra đối với Quý Bạch, thức mấy chục tiếng đồng hồ
chẳng là gì, trước đây có lúc anh còn vất vả hơn nhiều. Từ trước đến nay, anh
không bao giờ kể khổ với người khác. Nhưng đối tượng là Hứa Hủ... khiến cô xót
xa một chút cũng tốt.
Nghe ngữ khí gặp sóng gió cũng không xao động của
Quý Bạch, trong đầu Hứa Hủ phảng phất có thể mường tượng ra dung mạo mệt mỏi của
anh. Điều này khiến lòng cô không mấy dễ chịu, đôi lông mày bất giác nhíu chặt.
“Vậy anh hãy lập tức nghỉ ngơi đi, em không làm phiền
anh nữa.” Hứa Hủ nói nhanh: “Ngoài ra, anh hãy cố gắng đảm bảo giấc ngủ, ăn cơm
đúng giờ. Có chuyện gì liên lạc sau, chào anh.”
Quý Bạch còn chưa kịp mở miệng, cô lại bổ sung m