
đến Cục Cảnh sát.
Anh ta mặc comple chỉnh tề, ngồi dưới ngọn đèn sáng trong phòng thẩm vấn. Anh
ta không hề tỏ ra căng thẳng, chỉ là một bên mặt bị sưng húp trông hơi dữ tợn
và không hòa hợp.
“Tôi không hiểu tại sao nửa đêm lại bị gọi đến Cục Cảnh
sát.” Thần sắc anh ta rất ung dung: “Tôi sẽ đợi luật sư của tôi.”
Quý Bạch và Lão Ngô đích thân thẩm vấn Trương Sĩ
Ung. Lão Ngô ném một tập báo cáo giám định xuống bàn: “Đừng giả bộ nữa. Comple
thủ công đặt may ở Italy? Khớp với ghi chép chi tiêu của Diệp Tử Tịch, là cô ta
tặng anh đúng không? Giày da của anh có dấu vết đất 5ùn của hiện trường gây án.
Chắc anh không biết, thành phần đất bùn ở mỗi một nơi trên thế giới này đều
không giống nhau. Hơn nữa, đồ dùng vệ sinh của anh có DNA của Diệp Tử Tịch.
Trương tiên sinh, anh giải thích thế nào đây?”
Hứa Hủ, Diêu Môn5 và những người khác đứng cách một
lớp kính thẫm màu, lặng lẽ quan sát.
Đối diện với chứng cứ rõ rành rành, Trương Sĩ Ung
hơi do dự. Sau đó, anh ta tựa người vào thành ghế phía sau, phảng phất hoàn
toàn thả lỏng bản thân: “Không sai, Diệp Tử Tịch là tình nhân của tôi. Nhưng
tôi không giết người, cũng không tồn tại cái gọi là đồng phạm. Đàn sà, chỉ là
chơi 5ời mà thôi. Phụ nữ pủa tôi có rất nhiều, cô ta cũng coi là người có quan
hệ lâu nhất. Như vậy đã được chưa?”
Ở bên này bức tường kính, Diêu Mông mắng một câu: “Cầm
thú.” Hứa Hủ chau mày.
Quý Bạch từ tốn hỏi tiếp: “Đêm xảy ra vụ án mạng,
anh đã đến hiện trường?”
Trương Sĩ Ung nhướng mắt nhìn Quý Bạch: “Tôi có đến
đó. Nhưng khi tôi tới nơi, cô ta đã phết rồi.”
“Sở dĩ tôi đến đó, là bởi vì nhận được tin nhắn của
Tử Tịch.” Trương Sĩ Ung thản nhiên rút máy điện thoại, đưa cho Quý Bạch.
Người ở bên ngoài phòng thẩm vấn sửng sốt: Lại xuất
hiện tin nhắn?
“Ông xã, em có chuyện gấp muốn nói với anh, anh có
thể đến ngay ngôi biệt thự không?” Thời gian gửi tin nhắn là 22 giờ 40 phút tối
ngày xảy ra án mạng, người gửi không phải là Diệp Tử Tịch, mà là một số điện
thoại lạ.
“Đó là sim điện thoại riêng mà tôi và Tử Tịch thường
dùng để liên lạc.” Trương Sĩ Ung từ tốn giải thích.
Triệu Hàn đứng bên cạnh Hứa Hủ lẩm bẩm: “Quả nhiên
còn sim điện thoại khác, thảo nào trong ghi chép cuộc gọi của Diệp Tử Tịch
không xuất hiện số của anh ta.”
Trong phòng thẩm vấn, Trương Sĩ Ung nhướng đôi mắt
thâm trầm: “Lúc đó đã rất muộn, tôi cũng hơi bất ngờ. Nhưng sim điện thoại
riêng của chúng tôi đã được cài mật mã, chỉ có Tử Tịch biết mật mã. Vì vậy, tôi
đã đi đến đó.”
“Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi lập tức rời khỏi ngôi
biệt thự. Tôi không hy vọng quan hệ giữa tôi và cô ấy bị lộ ra bên ngoài.” Trương
Sĩ Ung nói: “Tôi đã đắp cái áo khoác lên người cô ấy. Dù sao cô ấy cũng là người
phụ nữ của tôi.”
***
Trương Sĩ Ung tạm thời được thả về nhà, nhưng dưới sự
giám sát chặt chẽ của cảnh sát.
Nguyên nhân thả anh ta là bởi vì, theo lộ trình mà
anh ta cung cấp, cảnh sát đã tìm thấy mấy đoạn băng ghi hình từ CCTV, chứng
minh anh ta đến ngôi biệt thự lúc 24 giờ, rời đi lúc 1 giờ sáng. Căn cứ vào kết
quả giám nghiệm tử thi của bên pháp y, khoảng thời gian đó, Diệp Tử Tịch đã bị
giết hại.
Tiếp theo, cảnh sát cũng không có chứng cứ khác chứng
minh anh ta gây án.
Đội hình cảnh lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Quý Bạch đi thẳng vào vấn đề: “Người gửi tin nhắn nhiều khả năng là Diệp Tiếu.”
Diêu Mông nói: “Đúng, thời gian gửi tin nhắn chính
là khoảng thời gian Diệp Tử Tịch bị sát hại. Diệp Tử Tịch không thể gửi tin nhắn
kiểu đó.”
Lão Ngô gật đầu: “Buổi tối hôm xảy ra án mạng, cậu cả
Diệp Tử Cường và cô hai Diệp Cẩn đều có bằng chứng ngoại phạm. Chỉ một mình Diệp
Tiếu lái xe ra ngoài.”
Hứa Hủ phân tích: “Người xung quanh không ai biết mật
mã của sim điện thoại riêng. Diệp Tiếu là vợ của Trương Sĩ Ung nên chị ta có khả
năng nắm được mật mã.”
Triệu Hàn ngập ngừng: “Vừa có thời gian gây án, lại
có động cơ gây án, xem ra Diệp Tiếu là người đáng nghi nhất. Nhưng tại sao chị
ta lại gửi tin nhắn, dụ Trương Sĩ Ung đến hiện trường? Trong khi Diệp Tử Kiêu
nhận được tin nhắn lúc 22 giờ 17 phút. Buổi tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?”
Câu hỏi vừa nêu ra, vụ án lại trở nên mờ mịt như có
một lớp sương mù bao phủ. Quý Bạch cất giọng đều đều: “Mời chị ta đến đây hỏi
chuyện là biết ngay.”
***
Ngọn đèn tập trung vào gương mặt xinh đẹp mà trắng bệch
của người phụ nữ. Chị ta cuộn chặt hai tay, thân hình cứng đờ. Khác với vẻ trấn
tĩnh của người chồng, Diệp Tiếu thể hiện rõ tâm trạng căng thẳng.
“Cho tôi xin một điếu thuốc.” Giọng nói của Diệp Tiếu
hơi khàn khàn.
Quý Bạch: “Không có.”
Diệp Tiếu cúi đầu trầm mặc, Quý Bạch nhìn chị ta
chăm chú: “Trương Sĩ Ung đã nói rõ vụ tin nhắn rồi.”
Diệp Tiếu lắp bắp: “Tin nhắn... gì cơ? Tôi không hiểu.”
“Cô Diệp, chúng tôi đã tìm thấy đoạn băng ghi hình của
camera giám sát trên đường phố tối hôm xảy ra vụ án. Cô đến núi Lâm An vào khoảng
22 hai giờ, tầm 23 giờ rời khỏi khu vực đó. Lúc trước, cô đã khai man với chúng
tôi.” Lão Ngô ngồi bên cạnh cất giọng mềm mỏng: “Bất kể người có phải do c