
hủ có một ngôi nhà riêng
yên tĩnh, thời gian làm việc linh hoạt và thường xuyên rảnh rỗi mới có thể theo
dõi quan sát nạn nhân. Đây cũng là một trong những điều kiện để chúng ta sàng lọc
đối tượng.”
Buổi sáng sớm của mùa thu mát lạnh, nhưng trong phòng vừa ấm
áp vừa yên tĩnh. Nghe Hứa Hủ nói xong, Quý Bạch không lập tức tỏ thái độ, anh
trầm ngâm vài giây mới mở miệng: “Những kết luận của em chỉ là suy đoán, không
có chứng cứ xác thực. Hơn nữa, có những điều kiện chúng ta không thể điều tra.
Một số điều kiện dù có thể sàng lọc, thì cũng sẽ tồn tại một đống người phù hợp
điều kiện đó. Đây chỉ được coi là thử nghiệm mang tính bổ sung... Anh có thể bố
trí hai trinh sát cho em là nhiều nhất.”
Hứa Hủ gật đầu. Tuy cô có một linh cảm mạnh mẽ, chắc chắn sẽ
sàng lọc ra người này, nhưng xét từ góc độ khách quan, suy luận của cô tồn lại
quá nhiều nhân tố không xác định, trong khi chẳng có khả năng nào chắc chắn.
Quý Bạch là người kiểm soát toàn cục diện, anh không thể bố trí chủ lực cho cô.
Điều này cô hoàn toàn thông cảm.
“Được, hai người cộng thêm em là đủ rồi.”
Lúc này, Quý Bạch mới mỉm cười. Anh đứng dậy lấy một tập tài
liệu ở trên bàn đưa cho cô. Hứa Hủ vừa mở ra xem, gương mặt cô lộ vẻ mừng rỡ
ngay tức thì.
Quý Bạch nói: “Trước đó, anh đã bảo Triệu Hàn sàng lọc những
chiếc xe ô tô ra vào khu vực rừng núi giấu xác nạn nhân quá ba lần trong ba
tháng trở lại đây, tổng cộng có hơn năm trăm chiếc xe. Người sở hữu biệt thự,
nhà kho hay nhà riêng độc lập ở khu vực ngoại thành càng nhiều hơn. Tuy nhiên,
tài liệu này chắc có thể giảm bớt khối lượng công việc của em.”
Quý Bạch nhanh chóng bố trí hai người cảnh sát hình sự ở Chi
cục cho Hứa Hủ. Hứa Hủ gọi điện thoại sắp xếp nhiệm vụ điều tra với từng người.
Lúc này, trời đã sáng bảnh.
Hứa Hủ cần sắp xếp công việc tiếp theo, nhưng cô thực sự mệt
mỏi. Cô ngả lưng xuống ghế sofa trong phòng làm việc của Quý Bạch: “Em ngủ một
lát.”
Quý Bạch thức thâu đêm, vài tiếng sau anh sẽ phải họp với cấp
dưới, nghe báo cáo kết quả điều tra nạn nhân thứ hai Lý Điềm Điềm. Anh bóp
trán, ngồi xuống cạnh Hứa Hủ. Hứa Hủ lập tức dịch người, gối đầu lên đùi anh.
Quý Bạch mỉm cười, cầm tờ giấy nháp viết nguệch ngoạc ở trên bàn: “Lúc phân
tích, em thích viết viết vẽ vẽ à?”
“Những lúc tập trung suy nghĩ nhất, em thường tùy tiện viết
ra điều gì đó.”
“Những mẩu giấy em để lại trên đường đi trong vụ án ‘anh Lỗ’
cũng như vậy?”
“Ừ.”
Ngón tay đầy vết chai thô ráp của Quý Bạch vuốt ve trên
khuôn mặt cô: “Sao em viết một đống tên anh?”
Hứa Hủ nhắm mắt, mỉm cười không trả lời. Một lúc sau, cô đột
nhiên bừng tỉnh, lập tức mở mắt, sắc mặt cứng đờ: “Những mẩu giấu đó không phải
được coi là vật chứng nộp lên trên đấy chứ?” Nếu đúng thì mất mặt quá.
“Tất nhiên phải nộp rồi.” Quý Bạch từ tốn trả lời. Hứa Hủ
giơ tay che mặt, thở dài một hơi. Quý Bạch ngắm gương mặt hơi ửng đỏ của cô,
khóe miệng anh ẩn hiện ý cười.
Về lý mà nói, anh phải giao nộp mọi thứ liên quan đến vụ án.
Nhưng cuối cùng, Quý Bạch cũng vì tình cảm riêng tư mà làm trái nguyên tắc, giữ
những mẩu giấy đó lại. Hiện tại, đống giấy vụn chứa đầy suy luận và nỗi nhớ
nhung của Hứa Hủ đều nằm trong ngăn kéo của anh, cùng với chiếc nhẫn đáng
thương. Có điều, anh tạm thời không nói cho cô biết.
***
Vào buổi chiều ba ngày sau, Hứa Hủ và hai thành viên thuộc
nhóm của cô cuối cùng cũng hoàn thành công việc sàng lọc số liệu vô cùng nặng
nhọc. Nhìn thấy kết quả sàng lọc, Hứa Hủ ngẩn người một lúc. Sau đó cô dặn dò
hai trợ thủ: “Tuyệt đối giữ bí mật.” Nói xong, cô cầm kết quả đi tìm Quý Bạch.
Quý Bạch đang nói chuyện điện thoại với một người cảnh sát mặc
thường phục phụ trách tuần tra ở khu vực vùng núi. Xem báo cáo Hứa Hủ đưa đến,
anh cũng ngây ra hai giây. Quý Bạch nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn cô chăm
chú.
Hứa Hủ gật đầu: “Đối tượng ở độ tuổi từ hai mươi đến bốn
mươi, từng làm việc ở Hồng Kông, được phát hiện mắc bệnh ung thư trong ba tháng
gần đây ở bệnh viện thành phố, trong khoảng thời gian ba tháng ra vào khu vực rừng
núi hơn năm lần, có một ngôi biệt thự độc lập ở ngoại thành... cả thành phố chỉ
có một mình anh ta.”
Tất cả điều kiện nói trên đều không có quan hệ trực tiếp đến
vụ án, mà chỉ là một suy đoán. Tuy nhiên, nếu những điều kiện này đều tập trung
vào một người, vậy thì có ý vị hoàn toàn khác.
Hứa Hủ nói tiếp: “Quý Bạch, tuy chúng ta vẫn chưa thể xác định
anh ta là hung thủ, nhưng hung thủ thậm chí xâm phạm nạn nhân thứ hai sau khi nạn
nhân đã chết, hành vi xâm hại này đã phá hỏng ảo giác tình dục của hắn khi thiết
lập quan hệ thân mật, chứng tỏ tâm lý của hắn đã rơi vào trạng thái không ổn định.
Hơn nữa, kẻ giết người hàng loạt sẽ không dễ dàng thay đổi thủ đoạn gây án, do
đó em suy đoán, hắn sẽ nhanh chóng tiếp tục gây án.”
Quý Bạch nghiêm mặt gật đầu: “Giám sát Lâm Thanh Nham 24/24
giờ.”
***
Mấy ngày sau đó, thời tiết u ám. Tên giết người biến thái phảng
phất ngủ đông, không hề có động tĩnh. Có câu nói ‘Trên đời này chẳng có bức tường
nào không lọt gió’, tin đồn v