XtGem Forum catalog
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329334

Bình chọn: 10.00/10/933 lượt.

ọi cho mình có hai phút.

***

Lúc điện thoại báo hiệu cuộc gọi đến, Quý Bạch và mấy người đồng nghiệp đang ngồi trên xe cảnh sát ăn cơm hộp. Bây giờ là giữa trưa, thành phố đông đúc nóng như lò lửa. Bận rộn suốt buổi sáng, ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, bọn họ cắm mặt lùa từng miếng cơm lớn.

Quý Bạch một tay cầm hộp cơm, một tay cầm máy di động. Anh không nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình: “Xin chào, tôi là Quý Bạch, nói đi!”

Nghe giọng nói trầm thấp dày dặn của anh, trong lòng Hứa Hủ vô cùng dễ chịu: “Là em.”

Khóe miệng Quý Bạch bất giác cong lên: “Có chuyện gì à?”

Hứa Hủ hơi ngẩn người.

Cô và Quý Bạch mới chia tay sáng sớm ngày hôm nay, vốn không cần thiết gọi điện thoại. Nhưng hiện tại cô nhàn rỗi không có việc làm nên vô thức nhớ đến anh rất nhiều lần. Đây là lần đầu tiên, cô nảy sinh cảm giác như vậy với người khác.

Thế là Hứa Hủ thật thà trả lời: “Không có gì, chỉ là em rất nhớ anh.”

Câu nói của cô giống một dòng suối mát lạnh giữa ngày hè, tưới vào lòng Quý Bạch. Anh đột nhiên nhớ tới hình ảnh triền miên thân mật, da thịt kề sát và cơ thể nhỏ bé nõn nà của cô ở nhà nghỉ tối qua. Quý Bạch nhất thời thất thần, trầm lặng không lên tiếng.

Đúng lúc này, những người cảnh sát hình sự khác đã bỏ hộp cơm, bắt đầu mặc áo chống đạn: “Đi thôi, Quý Bạch.” Đám binh sĩ Kachin ngồi trên khu đất trống bên ngoài xe cũng cầm súng đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.

Quý Bạch hạ giọng: “Anh cũng nhớ em.” Ngừng một giây, anh ghé sát mặt vào màn hình, hôn chụt một cái.

Có đồng nghiệp nhìn thấy cử chỉ của anh, lập tức mỉm cười. Mặc dù đây là lần đầu tiên làm chuyện này nhưng Quý Bạch cũng không xấu hổ, anh cất điện thoại, nở nụ cười thản nhiên, cùng bọn họ lên xe ô tô.

Ở đầu bên này, Hứa Hủ ngồi trên chiếc giường sáng trắng bởi ánh nắng chiếu vào, ngẩn ngơ nhìn điện thoại.

Mặt cô hơi tê tê, tim đập thình thịch, cảm giác giống như nhận được nụ hôn thật sự...

***

Một lúc sau, Hứa Hủ đi sang cabin bên cạnh, cùng ba cảnh sát hình sự khác ăn cơm. Đám tội phạm đều tập trung ở toa xe phía sau, binh lính Kachin cũng không tới nơi này. Mọi người vừa ăn cơm vừa trò chuyện về vụ án.

Một cảnh sát nói: “Chúng ta truy lùng lâu như vậy mà ‘anh Lỗ’ vẫn chưa bị bắt, đúng là khốn kiếp thật.”

Mọi người đều im lặng, một cảnh sát có tuổi rít một hơi thuốc lá: “Xem ra ‘anh Lỗ’ có chỗ dựa vững chắc là quân đội.”

Mọi người ngớ ra, cảnh sát có tuổi giải thích: “Đây là trực giác của tôi. Ở đất nước như Miến Điện, quân đội có quyền lực Rất lớn. Chúng ta giăng thiên la địa võng mà ‘anh Lỗ’ vẫn có thể trốn thoát, chứng tỏ có người của quân đội lén giúp cô ta.”

Một cảnh sát khác lên tiếng: “Tôi đồng ý quan điểm của anh. Tôi từng điều tra tất cả tài khoản ngân hàng của ‘anh Lỗ’. Mọi người có thể đoán ra không? Trong tài khoản chẳng có một xu nào, cũng không có dữ liệu tiền chuyển đến chuyển đi. Vậy tiền cô ta kiếm được đi đâu hết? Tất nhiên, chui vào túi người đó. Chỉ cần tìm ra người này là có thể bắt được ‘anh Lỗ’.”

Mọi người đều gật đầu tán thành, Hứa Hủ nhíu mày: “Anh Lỗ tin tưởng người đó như vậy sao?”

Nghe câu hỏi của cô, một đồng nghiệp mỉm cười trêu chọc: “Chẳng phải cô là chuyên gia phác họa chân dung và tâm lý tội phạm? Nghe nói lần trước chính cô bắt được tội phạm của vụ án lưỡi dao? Không tồi! Nếu cô có thể phác họa chân dung của kẻ đứng đằng sau ‘anh Lỗ’, chúng ta sẽ có thể trực tiếp đi bắt người.”

Mọi người đều cười ồ lên. Hứa Hủ lắc đầu: “Manh mối ít quá, đến chân dung sơ bộ cũng khó có thể hoàn thành.”

***

Mặc dù nói vậy nhưng sau khi trở về cabin của mình, Hứa Hủ nằm trên giường nghĩ ngợi.

Những ngày này, cô luôn bận rộn ở thành phố Maija, trong đầu toàn là hồ sơ về mấy chục tên tội phạm, làm gì có thời gian nghĩ đến ‘anh Lỗ’ và người đứng sau chống đỡ cho ả. Hôm nay được rảnh rỗi, lời nói của những người cảnh sát hình sự đã gợi mở mạch suy nghĩ của cô.

Hứa Hủ cầm giấy bút, viết Ra manh mối vụn vặt ở trong đầu. Một lúc sau, cô vẫn mờ mịt, không tìm ra đầu mối.

Vừa ngẩng đầu, Hứa Hủ liền nhìn thấy điện thoại di động trên bàn. Nhớ tới Quý Bạch, cô bất giác mỉm cười. Chiếc bút trong tay cô chuyển động theo ý nghĩ của bộ não, ngay lập tức viết mấy chữ ‘Quý Bạch’ và ‘anh ba’ lên tờ giấy.

Hứa Hủ định thần, tiếp tục nghĩ đến vụ án. Nhưng khi nhìn thấy từ ‘Quý Bạch’ trên tờ giấy, đầu óc cô bất chợt vụt qua một tia sáng, cô lập tức ngẩn người.

Nhờ Quý Bạch, Hứa Hủ đột nhiên nghĩ ra một vấn đề. Tuy cô chẳng biết nhân vật thần bí là ai, nhưng ‘anh Lỗ’ và hắn có quan hệ mật thiết. Do đó, cô có thể thông qua ‘anh Lỗ’ phân tích con người này.

‘Anh Lỗ’ là người thận trọng, kín đáo, thậm chí có ý chí rất nhẫn nại. Ả hoàn toàn đặt lợi ích lên hàng đầu, trong nước cũng có băng nhóm tội phạm độc lập.

Phải là một nhân vật như thế nào mới có thể khiến trùm xã hội đen như ‘anh Lỗ’ cúi đầu xưng thần, tin tưởng tuyệt đối?

Một khi cánh cửa đã hé mở, rất nhiều manh mối ùa vào đầu óc Hứa Hủ như thác lũ. Cô cầm bút, bắt đầu viết hai chữ ‘người tình’ xuống giấy.

Đúng vậy, đối với ‘anh Lỗ’, chỉ có mối quan hệ cực kỳ thân thiết, mới có t