
ói thành lời, con người anh trong giây phút đó thật lạnh lùng.
Đột nhiên anh dùng lực kéo tôi, tôi ngã vào lòng anh, “Đồng
Đồng…” Anh gọi tên tôi, trong giọng nói có cả sự bất lực và thương xót. Đó là
khoảng cách gần nhất giữ chúng tôi sau khi chân tôi khỏi
Có lẽ là vì đêm tối, có thể vì tiếng thở dài của anh, có thể
vì tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cơn ác mộng, tôi không vùng vẫy, dựa đầu
lên ngực anh, như vậy mới cảm nhận được hơi ấm.
Toàn thân anh run lên, hai cánh tay ôm chặt eo tôi, tôi quay
cuồng, đợi khi tôi tỉnh táo lại phát hiện anh đã bế vào phòng ngủ, nằm trên giường
lớn.
Đêm đã rất sâu. Cằm anh có râu mìn mịn, cắm lên da tôi ran
rát, chỗ bị anh cắn càng đau hơn.
“Sở Mộng Hàn, thả tôi ra.”, tôi cố gắng vùng ra. Rõ ràng là
phản kháng nhưng thân thể đã không còn bị sự chi phối của lý trí. Anh cởi bỏ
váy ngủ, dùng một tay kẹp chặt hai tay tôi, tay kia lần mò cơ thể tôi.
Chân tôi cũng bị đè xuống, không thể cử động, cơ thể đều
trong sự kiểm soát của anh. Anh không để tôi có cơ hội thoát ra, dùng lực hôn,
cắn phần da thịt để hở ra trên cơ thể tôi, anh chỉ dùng ngón tay và lưỡi khiến
tôi tê dại, khiến tôi phát ra tiếng rên khe khẽ.
Chúng tôi giống như hai kẻ phiêu bạt quấn lấy nhau, trên mặt
biển sóng cồn cào, trong vòng xoáy dục vọng thể tự thoát ra, không thể dừng lại.
Khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang ôm lấy anh.
Đường nét trên khuôn mặt anh tuấn tú, sống mũi cao, mặt anh
lúc này sáng như ngọc, rất không chân thực. So với người đàn ông của ba năm trước,
anh giờ đàn ông hơn.
Một khuôn mặt khi ngủ vẫn mệt mỏi.
Đột nhiên nhớ đến một đoạn thoại trong tiểu thuyết của
Trương Ái Linh[1'> Ánh trăng của 30 năm trước trong suy nghĩ của một người trẻ
tuổi giống như một đồng tiền đồng màu vàng đỏ, giống như đám mây nhỏ một giọt
nước mắt, rất cũ và mơ hồ. Mặt trăng của 30 năm trước trong suy nghĩ của người
già là niềm vui, to, tròn, trắng hơn ánh trăng hiện tại. Sau chặng đường gian khổ
30 năm nhìn lại, dù ánh trăng có đẹp cũng có chút thê lương.
[1'> Trương Ái Linh (30 tháng 9, 1920 – 8 tháng 9, 1995) là một
nhà văn nữ của Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm: Sắc,
Giới (Lust, Caution) và Tình yêu khuynh thành (Love in a Fallen City)
Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những căng thẳng giữa
nam giới và phụ nữ trong tình yêu. Bà cũng được một số học giả nhận định là một
trong những tác giả văn họ Trung Quốc xuất sắc nhất trong thời kỳ bà sống.
30 năm quá dài, ngày hôm nay sau ba năm nhìn lại ngày hôm
qua, trong lòng vẫn đau nhói.
Vốn nghĩ rằng đã quên nhưng dấu vết của những năm tháng đó,
lúc này lại hiện ra rất rõ.
Chiếc hôn đầu tiên được trao nhau dưới cây ngô đồng trong vườn
trường, năm thứ ba đại học. Chúng tôi và bạn cùng phòng với anh đã cùng nhau
thuê nhà ở ngoài, cùng nhau hân hoan bố trí căn phòng nhỏ 9m2 thuộc về mình.
Chiếc nhẫn bạch kim 2.000 tệ… Mỗi ngày đều hạnh phúc như trong truyện cổ tích,
nhưng chỉ dừng ở đó, giống bộ phim không lời, đột nhiên tan biến, trống rỗng.
Ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã tỉnh và đang nhìn tôi, không
cử động.
Tôi nghĩ mình đã điên thật rồi, ôm anh, bình tĩnh nhìn thẳng
vào anh trong 5 phút.
“Sở…” Đang định mở miệng, anh lại cúi đầu hôn tôi, rụt rè,
hôn rất khéo léo, không dùng lực, nhưng tôi không thể né tránh.
Nghĩ là vĩnh hằng trong sinh mạng, ai ngờ chỉ là khách qua
đường, tôi thầm an ủi mình, nhưng nước mắt lại chảy xuống.
“Đừng khóc, là anh không tốt…”
Nhưng lúc này, tôi nghe thấy có người gõ cửa.
Sớm vậy, ai thế?
“Đừng động, để anh đi xem…”
Anh buông tôi ra, ngồi lên, mặc quần áo.
Thân hình anh gần như hoàn mỹ, trong ánh sáng buổi sớm, da
anh rắn chắc bóng sáng như viên ngọc. Sau lưng có vài ngấn đỏ, chắc là kiệt tác
từ móng tay tôi. Khi anh quay người, nhìn thấy tôi đang chăm chú nhìn anh, mỉm
cười.
Mặt tự dưng nóng bừng, khi tôi muốn giấu mặt vào chăn lại cảm
giác có nụ hôn nhè nhẹ nơi anh, dừng trên trán tôi.
Khi ngẩng đầu lên, anh đã mặc xong áo ngủ, ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn đồng hồ đã sắp 7 giờ sáng. Phụ nữ có khi rất nhạy cảm,
tuy không gian căn hộ chung cư này đủ rộng, nhưng tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng
cười rất nhẹ của phụ nữ.
Phụ nữ? Tôi chỉ cảm thấy mình có linh cảm không bình thường?
Sau đó là tiếng đóng cửa, dường như cửa bị người khác cố ý
đóng vào.
Đầu óc tôi trống rỗng, tay trong chăn vô tình chạm vào thân
thể sáng bóng, cảm giác bị sỉ nhục.
Tôi lập tức nhặt quần áo bị ném trên đất, mặc vào từng chiếc
từng chiếc, đi ra ngoài cửa, mở cửa, quả nhiên thấy một người phụ nữ lạ đứng ở
cửa.
Cô ta chừng hai mấy tuổi, tóc dài ngang tóc tôi, đôi mắt
thanh tú, trẻ trung. Nhìn rất trẻ, rất thoải mái.
Trong lòng tôi co lại, cảm thấy lúc này đây mặc áo ngủ đứng ở
đây thật đáng cười.
Khi tôi xuất hiện, nụ cười của người phụ nữ đó vụt tắt: “Cô
là ai?” Cô ta hỏi với giọng lạnh lùng. Trong khoảng cách gần như này tôi có thể
cảm nhận được sự thách thức trong lời nói của cô ta.
Ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào phần cổ để hở ngoài áo ngủ.
Thuận theo ánh mắt đ