
i tim mình lại.”
“Nhưng bây giờ, em tình nguyện mở rộng lòng mình thêm một lần
nữa, yêu thêm một lần nữa. Có thể hiện tại tình cảm giữa hai chúng ta chưa thực
sự cân bằng, đó là bởi vì một người con gái giống như em mãi mãi không thể giống
như đàn ông thoải mái đối diện với tình cảm, dễ dàng tiếp nhận tình yêu, mà
cũng dễ dàng từ bỏ. Như vậy anh có trách em không?”
Tưởng sư phụ nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời lên rồi lại trào
dâng sự đáng yêu và buồn thương. “Đồng Đồng, anh biết mà, để một cô gái vừa bảo
thủ vừa chung tình như em, bước ra từ trong bóng tối cùa tình yêu, bắt đầu tiếp
nhận một tình yêu mới, cần phải có dũng khí mạnh mẽ. Em có thể tiếp nhận anh,
anh đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, sao lại có thể trách em được chứ?”
Khi anh ấy nói, tôi cảm nhận rất rõ, trái tim mình co thắt lại
một cái. Vòng xoáy của cuộc đời, khiến cho một người đàn ông tốt như vậy đến
trước mặt tôi. “Tiêu Đồng Đồng, hãy thử yêu thêm một lần nữa đi!”
Đợt nghỉ phép ngắn ngày đã kết thúc, đoán chừng bực tức của
mẹ tôi cũng đã tiêu tan, hai ngày sau, tôi lên máy bay quay về thành phố A.
Ra khỏi sân bay, tôi bật điện thoại lên, chưa đến năm phút,
đã có tin nhắn thông báo, có tới hai mươi mấy cuộc điện thoại bị nhỡ, có điện
thoại của Thẩm Hân Hân, của em gái tôi, nhưng nhiều nhất lại là một số máy lạ.
Tôi bấm nút gọi lại, rất nhanh chóng tiếng một người đàn ông
vang lên, “Là Tiêu Đồng Đồng hả?” Tiếng nói trầm trầm mơ hồ khiến người nghe có
một cảm giác áp lực, giống như có một tâm trạng day dứt không vừa ý vậy. Tôi
chau mày hỏi lại: “Tôi là Tiêu Đồng Đồng, xin hỏi ai đầu dây đấy ạ?”
“Tiêu Đồng Đồng, tôi cứ nghĩ cô là một nhân viên tốt nỗ lực
phấn đấu, không ngờ cô lại là người có phong cách làm việc tự do, vô tổ chức,
vô kỷ luật.” Những lời nói rõ ràng rất cay độc như thế, nhưng khi anh ta nói ra
ngữ điệu lại rất bình tĩnh, mà hiệu quả vẫn kích động người nghe như vậy.
Cái người này là Chu Chính! “Chu Tổng, tôi xin lỗi ! Tôi
không có xin nghỉ việc với anh, nhưng tôi cũng đã gọi điện cho giám đốc bộ phận
nói về chuyện xin nghỉ của tôi rồi…” Tôi vẫn còn chưa nói hết câu, đã bị Chu
Chính cắt ngang, “Tôi còn nhớ, khi phỏng vấn, cô không có thái độ như vậy. Tất
cả những nhân viên mới vào công ty này, chỉ có cô lả không từ mà biệt, mà cô
còn là người duy nhất tôi giới thiệu. Công ty Vĩnh Chính xưa nay luôn dựa vào
năng lực để cạnh tranh để có được vị trí làm việc, không ngờ cô lại là người
đưa ra tiền lệ cho công ty này. Mời cô hai giờ chiều nay đến văn phòng tôi!”
Nói xong anh ta bèn cúp máy.
Nghĩ lại chuyện này tôi thực sự thấy mình xử lý có phần hơi
thất lễ. Lẽ nào mọi người lại nghĩ tôi đi cửa sau nên mới có thể tùy tiện ra
vào công ty như vậy?
“Đồng Đồng, điện thoại của ai vậy?” Tưởng Nhược Phàm đã đến
bãi gửi xe lái xe quay lại.
“Công ty mới của em, mấy hôm nay em đều tắt máy, bọn họ
không liên lạc được với em, có lẽ chiều nay em phải đến công ty mới một chuyến
để giải quyết một số thủ tục.”
“Ừm, chiều anh cũng phải về công ty, bây giờ chúng ta đi ăn
cơm đã.” Tưởng Nhược Phàm mở cửa xe cho tôi, tôi ngồi vào ghế phụ.
“Hay là cứ về nhà đã, em làm qua thứ gì đó cho chúng ta cùng
ăn.” Mấy hôm nay hôm nào cũng ăn ở ngoài, tôi thực sự có chút không quen, theo
tôi thấy, rất lãng phí. Anh ấy bật nút đĩa CD, tiếng nhạc nhanh rộn ràng vang
lên, đúng là tâm trạng của anh ấy hiện giờ.
“À, Đồng Đồng, mấy ngày này anh phải quay về tỉnh T một chuyến,
đợi sau khi anh trở lại, sắp xếp thời gian em cùng anh đi gặp bố mẹ anh được
không?”
Gặp bố mẹ ư? Trong lòng tôi có chút sợ hãi, gia cảnh nhà anh
ta như vậy, liệu có chấp nhận một người con gái đã kết hôn như tôi không? Nhưng
nhìn thấy biểu cảm rất kiên định của anh, tôi vẫn chỉ biết cười và gật đầu.
Đến căn nhà nhỏ mà tôi thuê, mở của ra, lại nhìn thấy mẹ tôi
đang nấu thức ăn trong căn bếp nhỏ. Mẹ hơi nghiêng người liếc tôi một cái, xem
ra có vẻ vẫn còn giận.
“Bác gái!”
“Tiểu Tưởng, ăn cơm chưa?”
“Đồng Đồng vội về nhà, nên chúng cháu vẫn chưa ăn cơm trưa ạ!”
Tưởng sư phụ ôn tồn cười nói.
“Vừa may bác làm chút mỳ xào, mấy đứa cùng ngồi vào ăn một
chút luôn.”
“Mỳ xào à, lâu lắm không được ăn rồi ạ!” Tôi thấy vậy liền
xông xáo bắt tay vào định phụ giúp.
“Con đi ra, lát nữa mẹ có chuyện nói với con!” Mẹ tôi vẫn giữ
nét mặt “đấu trang giai cấp” như cũ, hầu như không hề có ý tha thứ cho tôi.
Tôi bĩu môi, bị đẩy ra ngoài.
Trên bàn ăn, Tưởng Nhược Phàm lại quay về chủ để cũ, “Bác
gái, Đồng Đồng ở chỗ này nhỏ quá, bác trai cũng còn một thời gian nữa mới xuất
viện, chỗ cháu ở cách bệnh viện không xa, mà cháu lại ở có một mình, chi bằng
chuyển đến chỗ cháu ở, như thế tiện hơn một chút.”
“Nhược Phàm…” Tôi vừa mở miệng, thì bị mẹ tôi cắt ngang. Bà
bỏ bát đũa xuống, nhìn vào Tưởng Nhược Phàm, nói một cách rất nghiêm túc “Tiểu
Tưởng, cậu thật lòng với con gái tôi không?”
Tôi sững người, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi, không biết tiếp
theo bà định nói gì, không kìm được tôi chau mày nói: “Mẹ…”
Tưởng Nhược Phàm gật đầu rất nghiêm túc, “Bác gái