
vì con mà không nhận mẹ sao? Một người mà
ngay cả mẹ cũng không cần, thì còn có thể mong đợi gì anh ta tốt với con? Nếu
theo bà ta, thì những ngày sau này của con sống thế nào đây? Những năm đó, con
vì cậu ta, mà ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu? Bây giờ người ta có tiền rồi, con
càng không thể mất mặt. Con từ nhỏ đã kiên cường, đánh bao nhiêu lần cũng không
thay đổi tính cách, nhưng lần này mẹ xin con, hãy cắt đứt với cậu ta đi…”
Giọng nói của mẹ không còn cay nghiệt như vừa rồi, mà khóc
lóc, lòng tôi đau giống như bị dao cắt vậy, “Mẹ… con cũng biết… nhưng con không
làm được, không bỏ anh ấy được.”
Nếu thực sự có thể, thì những năm qua con sớm đã quên anh ấy
rồi, sao còn có ngày hôm nay?
“Mẹ, con đã sai ba năm, cuộc đời này của con con tuyệt đối
không thể bỏ rơi Đồng Đồng nữa, những điều mẹ lo lắng, con không thể đảm bảo
không thể xảy ra, con sẽ cố gắng hết sức để giải quyết những vấn đề đó. Xin mẹ
cho con thời gian, con sẽ mang lại hạnh phúc cho Đồng Đồng.” Từng chữ từng câu
Mộng Hàn nói, đều chắc như đinh đóng cột.
“Tôi không tin, cậu có thể đảm bảo mẹ cậu có thể đối tốt với
nó không?”
“Mẹ…”
Mẹ lau khô nước mắt, hận nghiến răng, “Đàn ông trong thiên hạ
này đều chết hết rồi sao? Sao cứ phải tìm cậu ta? Con muốn người đẹp có người đẹp,
muốn học lực có học lực, con cảm thấy khó tìm thấy người hơn cậu ta sao? Người
đàn ông giống như Chu Chính hôm nay đó, chẳng phải quá tốt sao?”
“Mẹ, mẹ nói linh tinh cái gì, đó là đồng nghiệp của con!”
Tính khí của mẹ luôn nóng, lúc này tranh luận với bà ấy chỉ
có thể khiến bà ấy càng nóng. Tôi nhìn Mộng Hàn không nỡ. Chỉ thấy anh ấy bước
lên trước, đi lại gần mẹ, cung kính khom người 90o với bố mẹ, bố trừng mắt nói
không nên lời, mẹ cũng cau mày, nhìn anh ấy.
Mộng Hàn đứng nghiêm chỉnh, vô cùng trịnh trọng nói: “Bố mẹ,
con không hi vọng bố mẹ đồng ý con ngay, trước đây đều là lỗi của con, nhưng
xin bố mẹ tin con, con và Đồng Đồng tái hôn là muốn tốt cho cô ấy, cho cô ấy hạnh
phúc, cố gắng hết sức để bảo vệ yêu thương cô ấy. Sớm muộn có một ngày, mẹ con
cũng sẽ đồng ý cô ấy.” Từ một người đàn ông từng cao ngạo trước mặt mẹ tôi
không chịu nói một câu nhún nhường giờ đây nói ra những điều này, chẳng trách bố
mẹ đều vẻ khó tin như vậy.
“Mẹ, cả đời con quyết định ở bên anh ấy rồi.” Nước mắt lướt
mướt, tôi lao về phía Mộng Hàn, đứng cùng anh ấy.
“Hừ, oan nghiệt, đúng là oan nghiệt… năm nay đúng là không tốt
gì.”
“Bố, mẹ, con đi trước đây!” Mộng Hàn giơ tay muốn kéo tôi,
nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của mẹ, lại thu về.
“Em tiễn anh.” Tôi túm lấy tay Mộng Hàn đi ra ngoài.
“Con quay lại cho mẹ, không cho đi!” Mẹ hét to.
“Ui chao, bà xã à…” Bố đứng bên cạnh im lặng bỗng nhiên rên
rỉ. “Ông à, ông sao vậy?” Mẹ lo lắng hỏi. Tôi cũng lo lắng, hỏng rồi! Bệnh tim
của bố! Mới quay đầu, đã thấy bố lén đưa mắt ra hiệu rồi.
“Không sao, trong lòng hoảng loạn, bà đỡ tôi vào phòng nằm
cái, đừng có ồn nữa, im lặng chút.” Mẹ sợ đến mức cứ gật đầu, rồi không quan
tâm chúng tôi nữa, dìu bố vào trong phòng ngủ.
Lúc vào tới nhà, mẹ gọi mình tôi đến trước mặt, không la hét
mắng chửi như tôi tưởng tượng, mà giọng nói mẹ bình tĩnh, tôi nghe càng thấy lo
lắng. “Chỉ cần mẹ còn sống, thì tuyệt đối không thể đồng ý chuyện hôn sự giữa
con và Mộng Hàn.”
Mùng 6, tôi không cho Mộng Hàn đến đón tôi, một mình đi tàu
hỏa đến thành phố A. Lúc xếp hàng mua vé tàu, nhận được điện thoại của Hân Hân,
“Đồng Đồng, cậu nói xem tôi nên làm thế nào đây?”
“Sao vậy?” Nghe khẩu khí, cô ấy thực sự đang lo lắng.
“Mẹ tôi không cho tôi lên thành phố A làm việc nữa, giữ tôi ở
nhà xem mặt, đợi kết hôn.”
Thực ra bình tâm mà nói, việc Hân Hân ở lại bên bố mẹ không
hẳn không phải là một lựa chọn tốt.
“Hân Hân, cậu thấy thế nào? Cậu cảm thấy mình có nhất thiết ở
lại thành phố A không?”
“Ui dào, cậu không biết đâu, bố mẹ Uông Tường gọi điện cho bố
mẹ tớ nói chỉ nhận tớ là con dâu thôi, nói tên khốn đó là nhất thời bị mê hoặc,
họ tuyệt đối không thể đồng ý con hồ ly tinh đó, còn nói ngày 30 Tết Uông Tường
dắt con hồ ly tinh đó về, bị họ đuổi đi rồi. Mùng 1, Uông Tường lại về một
mình, thì mùng 3 đã đi rồi. Bố tôi kịch liệt phản đối, còn mẹ dường như lại mềm
lòng.”
“Vậy cậu nghĩ thế nào?” Lúc tôi đi Hân Hân đối với Uông Tường
vẫn còn lưu luyến lắm, bây giờ đã qua nửa tháng rồi, giờ không biết cô ấy định
thế nào.
“Trong lòng tôi rối bời, một phút cũng không muốn ở nhà nghe
mẹ lẩm bẩm nữa.”
“Trở về đi.” Trong tình huống này Hân Hân nên vị là tốt nhất,
“cậu nói với mẹ cậu dù cho thôi việc thì cũng cần làm thủ tục, cứ giữ cậu vậy,
đến lúc bị khai trừ, hồ sơ theo cả đời.” Người già rất xem trọng những thứ đó.
“Ha ha, Đồng Đồng, đúng là cậu thông minh nhất” Hân Hân nói
với tôi trong điện thoại.
Vé tàu đúng là khó mua giống như tôi dự đoán, nhưng may mà
không phải lâu lắm, sau vài tiếng, tôi lên tàu trước rồi mua vé sau, lên tàu đến
phương Nam. Lúc xuống tàu, trời đã tối rồi.
Sau khi vẫy một chiếc taxi tôi gọi cho Mộng Hàn, nói anh ấy
tôi đến rồi. Trong đ