
ào như thế nữa hay không, tất cả đều do cô nhân viên kia tự cáo mượn oai hùm mà ra.
“Tôi là vợ chưa cưới của Giang Tu Nhân!” Tống Linh Linh lẳng lặng
nhìn cô, lời nói mang vẻ đề phòng. Tuy vậy khi chẳng thấy vẻ kinh ngạc
hiện lên trên mặt Tử Mặc như mong đợi, chính cô lại kinh ngạc: “Cô đã
biết rồi sao?” Tử Mặc uống một ngụm trà, nụ cười vẫn ở trên môi, trả
lời: “Đúng vậy.”
“Hôm nay cô tới đây không phải muốn đưa cho tôi một tờ chi phiếu, kêu tôi tránh xa anh ấy hay sao?” Trên TV hay trong tiểu thuyết cũng đều có tình tiết này. Tống Linh Linh cúi đầu, trông như đang rất buồn cười:”
Nếu tôi làm như vậy thật thì sao?” Đột nhiên Tống Linh Linh cảm thấy cô
gái này không giống như mình đã tưởng tượng, chẳng trách có thể ở bên
Giang Tu Nhân lâu như vậy mà lại chẳng có dấu hiệu chia tay.
“Vậy thì phải xem con số cô đưa ra rồi!” Tử Mặc vẫn cười: “Chỉ sợ cô
đưa ra không nổi con số này thôi!” Có lẽ với những người khác, có nhiều
thứ có thể mua được bằng tiền, có cao giá đến mấy rồi cũng sẽ có một mức nào đó, nhưng với cô thì khác. Chỉ cần một ngày anh và cô chưa chia
tay, đó chính là vô giá. Nếu anh buông tay, thì tất cả sẽ chẳng còn đáng giá một xu.
Tống Linh Linh uống mấy ngụm cà phê, cười: “Để cho cô phải thất vọng
rồi, tôi cũng không có ý như cô nói đâu. Dù sao thì cô cũng biết tính
toán, ắt sẽ biết ở bên anh ấy sẽ được lợi nhiều hơn, vượt xa con số tôi
có thể trả.” Nghe đến đây, Tử Mặc bối rối không hiểu, vậy rốt cuộc hôm
nay cô gái này hẹn cô tới đây là vì chuyện gì? Mời cô uống trà tán gẫu
sao?
Tống Linh Linh nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở chút thôi. Cô và anh
ấy không thể có kết quả, bác Giang tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu. Cho dù hai người có kết hôn được, nhưng kết thúc vẫn sẽ là ly hôn mà thôi. Cô
và chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau, hoàn cảnh sống từ nhỏ cũng
khác, dù có đến được với nhau thì sau này cũng sẽ không ngừng xảy ra bất đồng. Trong nhóm chúng tôi cũng có trường hợp giống như cô vậy, theo
tôi biết thì chẳng có mấy ai hạnh phúc. Sự chênh lệch giữa hào quang bên ngoài và thực tế lớn lắm. Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ tìm người có
hoàn cảnh như mình.”
Không thể phủ nhận Tống Linh Linh nói rất có lý, cũng gần giống với
suy nghĩ trước đây của cô. Nhưng giờ Tử Mặc đã thay đổi rồi, cũng giống
như Hình Lợi Phong nói, không thử thì làm sao biết không thể hay có thể? Thà rằng thử, dẫu thất bại cũng sẽ không hối tiếc!
Nhìn Tống Linh Linh, cô chân thành nói: “Cảm ơn cô. Có thể nói với
tôi những lời này, chứng tỏ cô là một người tốt.” Dù Tống Linh Linh đến
để thị uy, nhưng ít ra cô cũng rất quang minh lỗi lạc.
“Chỉ có điều chúng ta cũng không biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra,
không phải sao? Cứ coi như môn đăng hộ đối đi, nhưng người ta vẫn ly hôn đầy ra đó thôi.” Nếu giữa cô và anh là một ván cược thì cô đã trót đặt
cược, không cách nào đổi ý được nữa rồi.
Tống Linh Linh cười: “Chỉ hi vọng những lời thề non hẹn biển hôm nay
của hai người rồi sẽ không trở thành dĩ vãng của ngày sau.” Trong nụ
cười ấy không hề có sự chế nhạo, cũng chẳng có ẩn ý gì, chỉ đơn thuần là một nụ cười. Điều đó khiến cô thấy rằng Tống Linh Linh thực ra cũng
không cao ngạo như vẻ bề ngoài, nếu không vì gặp sai thời điểm, sai hoàn cảnh, sai phương thức, có lẽ hai người đã có thể là bạn.
Anh với cô cũng chẳng có gì gọi là thề non hẹn biển, mãi chẳng đổi
thay, nhưng điều này cũng chẳng cần thiết phải nói cho người khác biết.
Giờ mà cô có thề với trời anh chưa từng nói ba chữ “Anh yêu em” với
mình, chắc cũng chẳng ai tin!
“Cô có sẵn lòng đứng trước mặt các vị trưởng bối ước định sẽ kết hôn
cùng anh ấy không?” Cô hỏi lại Tống Linh Linh, trực giác mách bảo rằng
một cô gái như thế tuyệt sẽ không chấp nhận nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ.
“Tôi sẵn lòng là một chuyện, còn tôi không muốn lại là một chuyện
khác!” Tống Linh Linh nhướng cặp mày thanh tú đáp lại. Tử Mặc cười, giờ
thì cô đã hiểu cô gái này chẳng qua chỉ không cam lòng làm kẻ bại trận
mà thôi. Có lẽ cô ấy tức giận là vì Giang Tu Nhân đã phớt lờ mình, nhưng bất luận là gì đi nữa, Tử Mặc cũng đã quyết: “Tôi cũng vậy! Xem ra
chúng ta có chung suy nghĩ! Cô sẵn lòng tiếp tục ước định của người lớn
là chuyện của cô, còn tôi với anh ấy là chuyện của chúng tôi!”
Nếu có một ngày duyên phận của anh và cô chấm dứt, thì đó là chuyện
riêng của hai người. Cũng có thể một ngày nào đó, anh yêu Tống Linh Linh và muốn kết hôn với cô ấy, thì đó cũng là chuyện giữa anh và Tống Linh
Linh. Không cần phải giải thích với người thứ ba, cũng chẳng cần người
thứ ba thông hiểu! Trong cuộc đời này, có rất nhiều thứ mà có lẽ cả đời
này chúng ta không thể có được, cho nên không có cũng chẳng sao, cũng sẽ chẳng có gì tiếc nuối. Có những thứ đã từng thuộc về ta nhưng cuối cùng lại vuột mất đi, dĩ nhiên là sẽ nuối tiếc, nhưng chỉ cần khi chúng còn
trong tay ta, ta cố gắng trân trọng, ta phấn đấu, thì dù có tiếc nuối
cũng sẽ thấy cam lòng.
Xe Tống Linh Linh vừa rời đi thì anh đã đến đón cô. Trời đang đổ mưa, những giọt mưa tí tách rơi trên mặt đất nh