
m mơ nữa!” Anh thong thả bước tới: “Vậy
hãy xem anh ta có thể vì em đến mức nào!” Cô nhướng mày, nhìn anh đầy
giễu cợt: “Nếu anh ấy nguyện ý thì sao?” Anh dừng lại trước mặt cô: “Anh ta nguyện ý là một chuyện, còn em nguyện ý nhìn anh ta vì mình mà từ bỏ mọi thứ lại là chuyện khác!”
Có quyền có thế quả nhiên là tốt, giờ thì Hình Lợi Phong là thịt là
cá, anh ta là dao là thớt rồi! Cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn anh.
Lần đầu tiên thấy buồn nôn, sao mình có thể dính dấp đến một con người
như vậy hơn hai năm cơ chứ? Dạ dày Tử Mặc như đảo lộn, thiếu chút nữa là nôn ra ngay tại chỗ. Quay đầu, không còn muốn thấy anh thêm một lần nào nữa, cô chỉ vào thang máy, hét lên: “Anh cút đi cho tôi!” Anh chẳng xê
xích nửa phân, vẫn đứng bên cạnh cô, rất gần, gần đến nỗi có thể ngửi
được thứ mùi trên người anh, thứ mùi quen thuộc đến tê thắt từng sợi
thần kinh. Không gian yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim anh
đập, cũng chẳng bình ổn hơn cô là bao.
“Cạch” một tiếng, có nhà nào đó mở cửa sổ hét lên: “Đã trễ thế này
rồi còn hò hét cái gì? Các người ngày mai không đi làm nhưng người khác
thì còn phải đi! Có ý thức công cộng một chút có được không?” Cô hoảng
hốt bừng tỉnh như từ trong giấc mộng. Trước đây, họ cũng đã từng cãi
nhau ở chính chỗ này, nơi đây như trở thành chứng nhân cho những vụ giận dỗi của hai người. Làm lành xong, lại sóng yên biển lặng, được một thời gian rồi lại đau khổ triền miên. Nhưng cho đến hôm nay mọi chuyện đã đi tới bước đường cùng, không còn có thể vãn hồi được nữa. Một nhà văn nào đã từng nói: trên mặt đất vốn làm gì có đường, người ta đi mãi thì
thành đường. Nhưng khi nói câu ấy có một điều ông không nghĩ đến – bây
giờ tất cả mọi nơi đều đã có người đi qua, quá nhiều đường chẳng khác gì không có, bởi đi mãi người ta cũng không thể đến nơi mình muốn, bởi
đường là vô tận.
Đã không biết bao nhiêu lần cô mường tượng lại đêm hôm ấy, cố đoán ý
tứ trong lời anh là thật hay chỉ là dọa. Thi thoảng trong những cuộc
điện thoại với Hình Lợi Phong, cô nói gần nói xa, muốn thăm dò xem anh
có động tĩnh gì không, nhưng rốt cuộc không đánh hơi được điều gì.
Cầm chén trà trong tay, nhìn hơi nước bốc lên, cô trầm ngâm ngồi ngẫm nghĩ lời anh nói. Huơ qua huơ lại bàn tay trước mặt nhưng thấy cô chẳng mảy may phản ứng, Trầm Tiểu Giai mới lay lay: “Sao thế? Sao mới ba giờ
chiều mà chị đã ngồi ngẩn ra thế này rồi?” Bị làm cho giật mình khiến
nước trà sánh ra ngoài, cô giả bộ nổi giận quát: “Em làm cái gì thế hả?” Trầm Tiểu Giai vẫn dai dẳng: “Bây giờ vẫn chưa tới ngày xuân đâu bà chị ạ, xin chị đó, đừng vậy nữa!” Dám nói móc mình đang tơ xuân à! Cô chộp
lấy một mớ giấy tờ ném tới: “Da em ngứa lắm phải không?” Trầm Tiểu Giai
cười ha ha chụp lấy, để lại trên bàn: “Vậy nói cho em nghe chị đang nghĩ gì đi, em sẽ không quấy chị nữa.” Cô bật cười liếc Trầm Tiểu Giai:
“Đang nghĩ làm cách nào để lột da em đấy!” Cô nàng trêu lại: “Đồ lòng
lang dạ sói, có lột da em cũng chả đủ cho chị ăn một ngày, sao lòng dạ
chị lại đen tối như vậy chứ! Lúc chị ngã bệnh, em hao mòn cả thể xác lẫn tinh thần đi chăm sóc chị đó nha” Tử Mặc cười đầu hàng: “Phải, phải,
phải, chị lòng lang dạ sói, được chưa!” Lúc này Trầm Tiểu Giai mới chịu
buông tha: “Thôi bỏ đi, coi như chị thành tâm nhận lỗi.” Cô vừa mới uống xong một ngụm nước, cô bạn đồng nghiệp đã lại xán tới: “Tối nay đi mua
sắm với em nhé!” Cũng đã lâu rồi cô không đi dạo phố. Hình Lợi Phong gần đây bận ngập đầu, hai tuần nay không gặp, cô cũng chẳng thấy buồn, gặp
cũng được mà không gặp cũng chẳng sao. Anh bận, cô cũng vui vẻ với những tháng ngày một mình. Ngẫm thực mà nói, cũng cảm thấy mang tiếng là bạn
gái của người ta mà chẳng xứng chút nào. Lúc còn bên Giang Tu Nhân, cô
lại nhớ nhung nhiều hơn. Có lẽ cũng vì quen với việc anh thường xuyên ở
bên cô nên vậy… Tự trách mình rảnh rỗi quá lại đâm ra suy nghĩ lung
tung, cô gật đầu với Trầm Tiểu Giai: “Ok!” Dạo một vòng quanh trung tâm
mua sắm Thời Đại nhưng rốt cuộc cô cũng có tâm tình mua đồ, chỉ có Trầm
Tiểu Giai là thu hoạch rất khá khẩm, mới vài giờ trên tay đã đầy chiến
lợi phẩm. Sắp hết năm, đây là lúc người ta ủy lạo chính mình.
Ngồi trên taxi, nghĩ hai ngày nay không gọi cho Hình Lợi Phong, cô đánh điện qua. Chuông reo một hồi lâu mới có người nhấc máy, anh hạ thấp giọng nói:
“Tử Mặc, có chuyện gì vậy?” “Không có gì, anh còn đang bận việc à?” Cô
liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Hình Lợi Phong ừ một tiếng: “Anh còn chưa ăn tối nữa.” Cô cười: “Sao lại làm đến mức bán mạng như vậy?
Để em mua cơm đến cho anh.” Dù sao cũng tiện đường đi ngang qua đó, vả
lại anh luôn luôn tỏ ra là một người bạn trai tận tâm, giờ cũng đến lúc
người làm bạn gái này thể hiện rồi. Hình Lợi Phong chỉ đáp ngắn gọn, có
lẽ anh đang rất bận: “Em đến tầng mười lăm chờ anh”. Ghé qua một nhà
hàng Đài Loan mua cơm rồi cô đến công ty anh, báo tên với bảo vệ ở cửa
rồi đáp thang máy lên. Đại sảnh vẫn sáng trưng, cô ngồi xuống một chiếc
ghế đợi. Từ phòng phía cuối hành lang vẳng đến tiếng thảo luận xì xầm,
c