
i nước hoa
của anh. Đó là hai mùi nước hoa mà anh ưa thích nhất, nó luôn khiến anh thấy
thoải mái và tự tin khi bước ra ngoài. Nó khiến anh thấy mình là mình. Đôi khi,
thật điên rồ khi nghĩ rằng anh đã chấp nhận chia tay một cô gái xinh đẹp thay
vì chia tay với chai nước hoa giá chỉ vài triệu. Chuyện nhỏ như hạt cát. Nhưng
là hạt cát trong chiếc giày - anh nói. Và cuối cùng anh đã cưới một người con gái
khác. Tất nhiên, cô yêu thích mùi nước hoa của anh.
Sự thật là những “lấn cấn” nhỏ nhặt đôi khi quan trọng hơn
những bất đồng lớn. Bởi cái lấn cấn đó chính là tiếng chuông báo động của giác
quan thứ sáu… Mơ hồ nhưng rõ ràng là có nguyên do.
Giống như đi mua một chiếc áo, có khi ta lấn cấn vì nó “chỉ”
hơi chật một chút, hơi rộng một chút, hơi dài một chút… nhưng màu sắc, chất li,
kiểu dáng quá đẹp, thêm vào lời dụ ngọt ngào của cô bán hàng khiến ta bỏ qua lấn
cấn ban đầu. Kinh nghiệm bản thân cho tôi biết thường thì những chiếc áo đó sau
khi mua về được nhét vào hốc tủ sau nhiều lần ướm vào rồi lại cởi ra. Bạn không
thể khoác một tấm vải đẹp nếu nó không khiến bạn tự tin và thoải mái.
Tình yêu cũng vậy.
Vì sao bạn chưa tìm thấy Mr/Ms. Right của mình? Nhiều khả
năng là vì chính bạn cũng chưa tìm thấy mình. Đó là lý do vì sao ở tuổi mười
lăm thường có nhiều chàng trai yêu thích chỉ một cô gái, hoặc quá nhiều các cô
gái yêu thích chỉ một chàng trai. Và vì sao những mối tình đầu thường hay tan vỡ.
Người ta bảo không nên lao vào tình yêu khi còn quá trẻ, vì nhiều lý do, và lý
do chính đáng nhất, theo tôi, là khi đó ta chưa định hình được bản thân: “ta là
ai?”, “ta muốn gì?”. Ta không thể biết mình cần gì khi chưa xác định được điều
mình thiếu.
Có một cô gái hay đến ngồi ở quán cà phê quen của tôi, một
mình, uống cà phê đen và châm thuốc hút. Nhìn dáng vẻ và điệu bộ, tôi có cảm
giác gần như chắc chắn đó không phải là kiểu của cô. Nhưng vì sao cô làm vậy? Nếu
bạn tỏ ra mình là người không cần đến một bờ vai thì bạn sẽ không có được một bờ
vai. Nếu bạn tỏ vẻ mình không muốn nghe lời nói dối thì bạn có khả năng chấp nhận
những lời nói thật.
Trong bộ phim George of the jungle (Brendan Fraser đóng) có
một câu thoại khiến tôi bật cười: “Vằn đi với vằn, đốm đi với đốm”. Nếu bạn là
vằn mà khoác lên người chiếc áo đốm thì hiển nhiên bạn sẽ thu hút các chàng đốm
còn chàng vằn thì… bỏ chạy.
Con người ta có thể thay đổi, và cũng hay thay đổi, nhưng
không thay đổi quá nhiều. Thường thì, theo thời gian, những cái “khác với trước
đó” mà ta thấy ở một người là do người ta bộc lộ bản thân nhiều hơn là do thay
đổi. Bi kịch của cô ngựa vằn khoác trên mình lớp áo đốm là sau khi nhận ra lớp
da thật sự đằng sau lớp áo hóa trang thì chàng đốm cũng bỏ đi nốt… Hoặc là bỏ
đi sau khi đã xơi tái cô vằn.
Đó là điều vẫn diễn ra hàng ngày. Đôi khi, đó là cách chúng
ta đánh mất tình yêu, tình bạn của người khác và là nguyên nhân khiến người
khác đánh mất tình yêu, tình bạn của chúng ta.
Thực ra, con người mà ta thể hiện trước nhân gian thường
không bao giờ trùng khớp với con người thật sự của ta. Chỉ khác nhau ở chỗ cái
phần che giấu ấy là gì, và nhiều hay ít. Năng lực, tình cảm, sự yếu đuối và cả
sự mạnh mẽ, tình yêu thương và cả những mưu mô toan tính… Đôi khi, ta nhìn xung
quanh và thấy cuộc đời như một vũ hội hóa trang vậy, dù có người khoác chiếc áo
hóa trang là để tấn công, còn có người là để tự vệ. Chỉ những người đủ tin tưởng
vào con người cũng như đủ tin tưởng vào bản thân mới có thể bước ra khỏi nhà với
con người thật của chính mình.
Nhưng dù chúng ta hóa trang vì mục đích gì thì vẫn có một sự
thật không thay đổi: con người mà ta thể hiện gần với con người thật của mình
chừng nào thì những mối quan hệ của ta nhiều khả năng bền vững chừng ấy. Bạn thể
hiện càng gần với bản chất của mình bao nhiêu thì càng có nhiều cơ hội yêu được
đúng người bấy nhiêu…
Đó chính là lý do để cô ngựa vằn chẳng việc gì phải tìm cách
khoác lên mình bộ lông báo đốm.
Tuổi của ta là tuổi của trái tim…
Tình yêu như tháng Năm
Mang gió nồng nắng lửa
Lòng anh là đầm sen
Hay là nhành cỏ úa?
Tháng Năm - XUÂN QUỲNH
Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và
hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ.
Vì sao người ta thường bỏ mất con số của năm sinh, và chỉ muốn quan tâm đến
ngày tháng?
Có lẽ bởi vì nó không quan trọng. Cái gì đã trôi qua thì
không quan trọng lắm. Năm, là thứ trôi qua, là thứ chúng ta chỉ đếm tới, không
bao giờ lùi lại được.
Ngày và tháng thì khác. Chúng trở lại, rồi tiếp tục trở lại,
như một vòng tuần hoàn. Xuân Hạ Thu Đông. Rồi lại Xuân. Như thế chẳng phải là kỳ
diệu lắm sao. Cũng như những vòm phượng vĩ cháy rực ở góc đường Tháng Năm của
ngày xưa đó. Khi chúng lụi tàn, chỉ còn vòm xanh hờ hững và chìm khuất. Tưởng
đã lãng quên. Nhưng bây giờ chúng lại cháy rực ở góc đường kia. Để ta nhớ,
tháng Năm quay lại rồi.
Ngày và tháng, chúng trở đi trở lại, để làm gì vậy? Ý nghĩa
duy nhất mà tôi có thể nghĩ là chúng trở lại để ch