
phòng gần bên cạnh trường, ba người một phòng, cửa chỉ vừa đóng lại là
chuyện nói đến cũng khác đi, không khí căng thẳng nghiêm trang hệt như
đang ở trong lớp học. Học sinh từng tốp một thay phiên nhau ra vào, đi
đi lại lại, dáng vẻ mệt mỏi tiều tuỵ.
Trong một tiết học nọ, Thẩm Tấn đã từng len lén lấy trong hộc bàn quyển “Anh Hoa Thông Tín”, hình minh
hoạ bên ngoài là một cô gái trẻ vừa xinh vừa có vóc người vô cùng hấp
dẫn, rất có tác dụng nâng cao tinh thần cho người xem. Tần Ương nhìn
thấy, cười mắng cho một câu: “Người thế nào thì xem sách thế ấy!”.
Trên mặt bàn cũ kỹ đôi chỗ gỗ đã phai màu lúc nào cũng thấy chất đầy những
thứ rất linh tinh của học trò: một tờ lịch bàn màu trắng đánh dấu đỏ chi chít ở những ô ngày tháng quan trọng, vô số mảnh giấy nhỏ chép đầy các
công thức tính toán cần phải nhớ xen lẫn hàng hàng lời oán thán bất mãn
về tình trạng học hành do tên hàng xóm phiền phức viết xen vào, một tập
giấy nháp đầy nét chữ viết ngoáy của Tần Ương,… Ngoài ra, quan trọng hơn cả là còn có một lá thư tình. Thư chẳng biết được đưa đến bằng cách nào nhưng nội dung đọc vào đã thấy ngay giọng điệu của con gái. Người trong thư bảo rằng đã trót đem lòng quý mến một cậu bạn cùng khối, người nọ
không những có gương mặt điển trai, tính tình lại ôn hoà hiền lành, ăn
nói thì nhã nhặn từ tốn, học hành thì chăm chỉ siêng năng,… Một loạt
những từ ngữ chả ăn nhập gì với nhau cứ thế trải dài. Cuối cùng chốt lại một câu, từ tận đáy lòng thật mong sao có thể cùng người nọ đậu vào một trường đại học.
Thẩm Tấn ghé mắt qua xem, cười cười nói: “Con người điều kiện tốt thế này là chỉ Tần Ương của chúng ta sao?”
Cách một lớp áo lạnh dày cộm, Tần Ương vẫn véo cho Thẩm Tấn một cái đau
điếng: “Thẩm Tấn, đừng tưởng viết bằng tay trái thì tôi không nhận ra
được nét chữ của cậu!”
Kế hoạch bại lộ, Thẩm Tấn chỉ còn cách xuống
giọng năn nỉ: “Đại ca, em sai rồi, anh đừng đánh em nha. Ngày mai là
Valentine rồi, không lẽ muốn người ta mang cái mặt đầu heo đi hẹn hò bạn gái hay sao?”
Có thế nào đi chăng nữa thì ba năm cao trung này vẫn là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời học sinh.
………
Thời gian đó, chỗ ở mới của nhà Tần Ương cũng đã sắp xếp xong
xuôi đâu vào đó. Một người bạn của mẹ Tần Ương sang chơi, trong lúc phụ
sắp xếp trang trí đồ đạc này nọ cứ luôn miệng khen ngợi: thằng bé Tần
Ương học hành chăm chỉ như thế, qua cao trung sẽ là cao đẳng, sau đó
chẳng mấy chốc sẽ vào đại học, thêm vài năm nữa thì tốt nghiệp ra
trường, tìm được một công việc tốt, thế là nhà chị xem như được nhờ; còn bạn gái thì lúc nào có mà chẳng được, con trai mà, đại học có cũng tốt, không thì sau này lập nghiệp rồi hẵng thành gia, thế nào cũng ổn cả;
nói tóm lại con cái lớn rồi cha mẹ cũng đỡ phải bận lòng nhiều như
trước. Mẹ Tần Ương nghe xong, cũng cảm thấy gánh nặng trên vai nhiều năm qua có thể nhẹ bớt đi phần nào, tối nằm bàn với ba Tần Ương, hai vợ
chồng bắt đầu nghĩ tới kế hoạch du lịch đâu đó, xem như là đi hưởng tuần trăng mật thứ hai, hâm nóng lại tình cảm của đôi vợ chồng già.
Nhưng cuộc sống vốn vô thường, chuyện ngày mai xảy ra hôm nay ai nào biết? Đất bằng biển êm khi gió nổi sóng gợn, mấy ai hay?
Ngay đêm trước ngày sinh nhật năm đó của Tần Ương, ông ngoại cậu đột nhiên qua đời.
Hôm ông đi, Tần Ương có một kỳ thi ở trường, mọi người trong nhà vì thế
chẳng ai nói cho cậu biết. Chỉ khi từ trường về nhà, không thấy bóng
dáng một ai thì Tần Ương mới lờ mờ đoán ra được có chuyện gì đó không
lành.
Ba Tần Ương gọi điện về nhà cho hay: “Tần Tần, ông ngoại con mất rồi, hồi sáng này.”
Tần Ương nắm chặt ống nghe, không nói được lời nào, mơ hồ nghe thấy bên kia đầu dây tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ.
“Mấy ngày này bên nhà ngoại có nhiều chuyện phải làm, cũng may con là đứa
biết tự lo cho mình nên ba má cũng yên tâm phần nào.” Giọng nói của ba
vẫn tiếp tục vang lên, “thức ăn đều có sẵn trong tủ lạnh, con coi hâm
lại cho nóng rồi hãy ăn. Tối nay cũng chưa chắc ba mẹ về nhà được.”
Sau đó ông còn dặn dò thêm rất nhiều chuyện, Tần Ương đều im lặng nghe, từ
đầu đến cuối chỉ đáp lại một câu: “Dạ, con biết rồi ba.”
Vừa đặt ống
nghe xuống, tiếng chuông điện thoại di động cũng vừa lúc vang lên, giọng nói vui vẻ của Thẩm Tấn ngay tức khắc tràn ra: “Hà, chúc mừng sinh nhật sớm nhé! Thấy anh em có lòng chưa hả? Ngày mai phải khao người ta ăn
cái gì đi đấy!”
Tần Ương đáp: “Cảm ơn.”
Rồi cứ thế ngơ ngác đứng
bên bàn thật lâu, ngôi nhà rộng im ắng đến rợn người, một mình Tần Ương
cứ đứng đó, nhìn chăm chăm vào một điểm bên ngoài cửa sổ, cho đến khi
bóng tối dần dần buông xuống, đổ đầy căn phòng bếp một màu đen như mực.
Rất nhiều chuyện trên đời này, chỉ cần cố gắng một chút là có thể quên đi.
Tỷ như buổi sớm hôm đó màu vàng nhạt của nắng như có như không, lời nói
ra đơn thuần chỉ là phút vui đùa vô ý, chuyện xảy ra đơn giản chỉ là
phút bất cẩn mông lung. Ngược lại, cũng có một số chuyện vì không chú
tâm nên chẳng hay biết gì, cứ lơ đãng thờ ơ như thế, đến khi thật tâm
nghĩ lại thì mới phát hiện ra từ lâu