
m lấy cổ Vệ Bắc: “Yên tâm đi, em thích, con của chúng ta nhất định cũng sẽ thích”
“Nếu thích như thế, thì cũng nên bày tỏ một chút?” Anh nhìn nhìn cô, thật giống như đứa trẻ làm chuyện tốt, đòi thưởng kẹo.
Nhìn anh vô lại như vậy, Diệp Sơ bật cười, không khỏi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Rất nhiều năm trước, khi cô còn là một cô bé mặc chiếc váy trắng đứng bên vũng bùn, không thể nào nghĩ được, một ngày kia, tên nhóc hư hỏng ném bùn vào mình sẽ trở thành người yêu đây?
Không lẽ, đây chính là thứ gọi là Duyên Phận sao, lần đầu tiên nhìn thấy đã chắc chắn sẽ ràng buộc cả đời, vĩnh viễn không chia lìa?
Nghĩ như thế, Diệp Sơ không chút do dự kiễng chân hôn anh.
Thời khắc tuyệt vời này, những ánh sao trên tường cũng lấp lánh hơn, như bày tỏ lời chúc phúc đến đôi tình nhân đang ôm nhau nhau lúc này.
Tình yêu ơi, anh biết không? Dù trên trời có biết bao vì sao, anh mãi mãi là ngôi sao Bắc Cực rực sáng nhất trong lòng em.
Dẫu vật đổi sao dời, tình yêu này mãi không thay đổi.
Thẳng thắn mà nói, tên Vệ Bắc này từ bé đã không có duyên với con gái, cũng không phải là bởi vì dáng dấp của anh không được tốt, thật ra là tính cách rất nóng nảy khiến những nữ sinh kia cũng bị dọa sợ tới nỗi không dám đến gần anh. Nhưng mà đều có trường hợp ngoại lệ, luôn có một hai cô gái không sợ chết như thế muốn khiêu chiến thử xem sức chịu đựng của mình, Dương Thanh chính là một trong số đó.
Dương Thanh chính là con gái rượu của cục trưởng Dương đại đội đặc công, cùng tuổi với Vệ Bắc, học năm thứ tư đại học một trường đại học nổi tiếng trong nước, giờ đang nhờ quan hệ của ba cô đến phòng nhân sự của đội cảnh sát thực tập, chỉ làm những công việc văn phòng.
Ngày đó cô vừa đi làm cấp trên chỉ nói là buổi chiều sẽ có một thực tập sinh đến báo cáo, để cho cô thử tiếp khách, mới đầu cô không để ý, nghĩ thầm không phải chỉ là một thực tập sinh thôi sao, lại vẫn muốn cô đường đường là con gái của cục trưởng đến tiếp đón, vậy mà khi đối phương vừa mới đến thái độ của cô liền thay đổi một trăm tám mươi độ.
A, tên này rất đẹp trai nhé! Vừa cao vừa đẹp trai, rõ ràng thể hiện sự sắc sảo, cả người tản ra một cỗ khí thế bức người, so với những kẻ đần độn trong trường chỉ biết đọc sách không biết tốt hơn bao nhiêu. Dương Thanh liếc mắt liền hoa cả lên, thầm thề nhất định phải đưa người thanh niên cực phẩm này kéo về tay. Ôm ý nghĩ như vậy, trong những ngày tiếp theo, Dương Thanh cực kỳ quan tâm hỏi han ân cần với Vệ Bắc, tuyệt đối không bỏ qua chút cơ hội tốt đáp lời nào.
Vệ Bắc không phải người ngu, dĩ nhiên nhìn ra được ý muốn của Dương Thanh nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy rất phiền, bố mày vất vả lắm mới rảnh rỗi được một chút muốn gọi điện thoại cho bà xã mà cô ta cứ luôn muốn quấn lấy, đầu óc có vấn đề à! Nhưng vì ngại mặt mũi của Dương cục trưởng, anh vẫn chịu đựng không bùng phát, chẳng qua đối xử thờ ơ với Dương Thanh, muốn cho cô biết khó mà lui.
Thế nhưng Dương Thanh lại không hề tự giác, thậm chí còn thông qua ba cô thăm dò gia đình Vệ Bắc, khi biết được Vệ Bắc đúng là con trai của Vệ thị trưởng trong khu thì lại càng mở cờ trong bụng, quấn lấy ba cô làm mối giúp cô.
Dương cục trưởng vẫn nhức đầu về tính cách công chúa của con gái, chỉ sợ cô không tìm được người yêu, bây giờ con gái lại có người trong lòng, người làm cha như ông đương nhiên sẽ phải dốc hết sức mà làm mối.
Vì vậy Dương cục trưởng gọi điện thoại cho Vệ Đông Hải mời ông đi ăn cơm.
Gần đây Vệ Đông Hải không thích xã giao nhưng ngại vì con trai thực tập trong đội quản lý của Dương cục trưởng, bắt buộc phải đồng ý.
Vệ Bắc vừa nghe đúng là Dương cục trưởng mời khách, trong đầu dễ đoán được có thể là mục đích của cha con họ, vì để tránh phiền phức, anh gọi cho Diệp Sơ.
Nghe nói là cùng Vệ Đông Hải và bạn bè ông đi ăn cơm, Diệp Sơ có phần không muốn: "Bạn bè của ba anh, em lại không biết, đi làm cái gì?"
"Mặc kệ em có biết hay không làm gì? Cứ ăn là được!"
Anh vừa nói như vậy, Diệp Sơ càng không vui: "Em cũng không phải heo, em sẽ không đi đâu."
Vệ Bắc không có biện pháp đành phải nói thật: "Nói thật với em, cái vị Dương cục trưởng kia muốn đem con gái nhét cho anh, anh thật sự hết cách, coi như em cứu người một mạng, lần sau anh báo đáp em."
"Báo đáp thế nào?" Diệp Sơ hỏi.
"Lấy thân báo đáp."
Diệp Sơ: "..."
Mặc dù không phải rất vừa ý nhưng vì cứu Vệ Bắc từ nước sôi lửa bỏng, Diệp Sơ miễn cưỡng phải đi.
Đến một phòng trong quán rượu, Dương Thanh vừa nhìn thấy Vệ Bắc còn dẫn theo một cô gái đến, vẻ mặt khó coi luôn, may mà Dương cục trưởng phản ứng nhanh, hỏi: "Tiểu Vệ, vị này là?"
"Bạn gái của cháu, Diệp Sơ." Vệ Bắc đáp vô cùng dứt khoát.
Nụ cười Dương cục trưởng hơi lúng túng: "Hóa ra là bạn gái Tiểu Vệ, mau ngồi xuống mau ngồi xuống."
"Cảm ơn chú." Diệp Sơ đặt mông ngồi vào chỗ Dương Thanh đã chuẩn bị cho Vệ Bắc, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, Dương Thanh tức giận.
Mắt trợn trắng.
"Diệp Tử, bạn gái Tiểu Vệ học ở đâu nhỉ?" Dương cục trưởng hỏi.
"Học ở đại học F, năm nay cũng là năm thứ tư." Vệ Đông Hải trả lời giúp cô.
Đại học F? Tro