XtGem Forum catalog
Nàng Công Chúa Trong Thới Giới Vampire

Nàng Công Chúa Trong Thới Giới Vampire

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327895

Bình chọn: 8.00/10/789 lượt.

-Đi đứng kiểu gì vậy hả?. tức giận cô ta quát vào mặt Hong.

Thấy đt mình rới Hong chỉ biết khum xuống nhặt chứ ko hề để ý tới cô kia đang chữ rủa mình.

Nhặt được chiếc đt Hong đứng dậy, thân người chỉ vừa đứng lên phân nữa thì một tiếng "Kinh" vang lên.

Món quà của nó tặng cô đã rớt ra và hiện giờ đang năm lẽ loi trên sàn.

-Hong!, có chuyện gì vậy?. Nó cầm chiếc đt nói nhưng vẫn ko thây có ai trả lời, tự nhiên trong lòng nó lại có một cái gì đó bất an, lập tức bỏ ngay

chiếc xe đạp mà chạy, ban đầu định thong thả chạy xe đạp đến trường

nhưng giờ cảm thấy Hong có chuyện thì nó chạy thẳng về phía trường bằng

đôi chân nhỏ bé của mình.

Vừa chạy nó vừa lo, cảm giác như có một cái gì đó đâm xuyên vào tim mình,

cảm giác thân thuộc nào đó tràn về mà nó ko thể nhớ, nhớ về hồi ức lúc

nhỏ, chuyện gì đã xẩy ra vs nó, lòng cứ đau, người cứ chạy, thân hình

màu trắng nhỏ bé đang tiến về trường Ireland với tốc độ nhanh nhất có

thể.

Nỏi lo lắng đã áp đảo con tim và lí trí của nó đến nỏi nó còn ko biết là

mình có thể bay tới đó, ko biết là mình ko cần chạy như điên đến vậy.

.....

-Tại sao cô lại có thứ này?. Cô nàng kể chuyện khi nãy nhãy vô nhặt miếng thẻ bài rớt từ trong túi Hong ra hỏi Hong.

-Tại sao tôi phải nói cho cô biết?. Hong hỏi lại.

-Cô là đồ ăn cắp!. Chỉ một câu nói của cô nàng đã làm cho tất cả mọi người trong nhà ăn chú ý tới.

-Cô nói cái gì?, tôi ăn cắp cái gì chứ?. Hong bất ngờ hỏi lại.

-Còn chối sao, vật chứng ngay trước mắt đây!.

Lập tức ánh mắt của mọi người dồn hết vào chiếc thẻ bài trên tay cô ta.

Nhiền người còn dụi mắt ko biết mình có nhìn nhầm hay ko, có người thì khoanh tay lai suy nghĩ về nó.

-Đừng có nói bạy!, vật này là của tôi!, ăn cắp cái gì chứ?.

-Cô ko biết hay giả vờ ko biết, vật này là thứ cô có thể có sao?. Cô ta đưa cao chiếc thể bai lên để cho mõi người có thể thấy rõ nó.

Một số người cứng đơ ko nói gì khi nhận ra nó, còn vài người thì thấy nó rất quen nhưng ko thể nhớ ra là thứ gì.

-Tại sao tôi lại ko thể chứ?. Hong thắc mắc, đây rõ ràng là của nó tặng cho cô mà.

-Chuyện gì vậy?. Từ xa, một tiếng nói quen thuộc vang lên. Một tiếng nói quen thuộc van lên làm mọi ko thề ko quay sang nhìn.

Tea Hin đi đầu, sau là Woo, Ha Rum, Hắn.

Ánh mắt ngưỡng mộ, tôn sùng của nam lẫn nữ dành cho ba người, còn người kia thì ngược lại, những ánh mắt ganh tị, ghen ghét chất thành chòng hướng

về cô, đoán thì cũng biết mặt từng người rùi hen.

-Làm gì mà ồn ào vậy?. Tiếp tục, Tea Hin bước them vài bước nhìn đám đông hỏi.

-Dạ cô ta là kẻ ăn cắp!. Cô gái cầm miếng thẻ bài khi nãy lên tiếng mắt thì đấm đúi nhìn Tea Hin, tay thì chỉ ngược lai hướng về phía Hong.

Ánh mắt của Tea Hin hiện lên sự bất ngờ rõ ràng, Hong là người hôm qua anh cùng nó đưa lên phòng y tế mà.

-Chị, là chị sao?. Bước thêm vài bước Tea Hin lại gần Hong hỏi.

-Tôi ko ăn cắp, thật ra là tôi đã làm gì nên tội hã, sao lại du quan cho tôi chứ?. Hong nói, nước nước cứ ứa ra từng giọt lằng dài trên đôi gò má

trắng hòng.

-Còn nói hã, vậy làm sao cô có cái này?. Cầm miếng thẻ bài giơ cao lên lớn giọng.

(Vật này là của Tara, nếu nói cậu ấy tặng thì cậu ấy sẻ gặp rắc rối). -Tôi...

-Sao?, ko nói được chứ gì?, thấy chưa, thứ này đâu phải là vật cô có thể sở hữu.

Tại sao?. Thắc mắc về chiếc thẻ bài, Hong hỏi.

-Tại sao à?, để tui nói cho cô biết, đây là thẻ bài S, nó ko phải là vật mà mún có là có đâu, biết chưa.

Lập tức mọi người liền dồn đôi mắt vào miếng thẻ bài màu vàng kim vs một ánh mặt kinh hoàng.

-Cô nói...nói gì, đây là thẻ bài S, ko thể nào!. Hong choán, no tặng Hong

thẻ bài S ư, làm sao mà có thể tặng nó một vật như thế này chứ.

-Cô giỏi biện minh ghê, biết trước rồi mà bay giờ lại làm như ko biết, định lừa ai?.

-Thật mà, tôi ko ăn cắp, và tôi cũng ko biết nó mà!. Hong ko thể nào nói ra

hai từ "Tara tặng" nên chỉ biết nói mình ko có, ko biết mặt dù ko hề si

nhê gì tới cô nàng kia.

-Tea Hin!, cậu còn đứng đó làm gì?. Một chiếc bàn sang trọng, mọi vật trang

trí trên bàn ko khác gì một chỗ đặc biệt của nhà hàng năm sao, ngồi đó

cùng Ha Rum và Woo, Hắn nói vs một giọng nói lạnh lùng, xem như là trong nhà ăn ko hề xẩy ra chuyện gì.

-Nhưng anh...

Ko để Tea Hin nói thì Hắn lại tiếp tục nói. -Cậu quen ai trong đó sao?.

-Ko!, nhưng....

Tiếp tục, hắn nói. -Vậy thì cậu đứng đó làm gì, ko phải cậu nói xuống đây ăn sao.

Nghe theo lời hắn, Tea Hin bước đi mà trong lòng đầy la lắng, cậu vô cùng bối rối ko biết phải làm sao.

-Mau đưa cô ta đi!, lần này cô ko sống nổi đâu, tội ăn cắp ở đây đâu phải là một cái tội bình thường, cậu biết luật rồi chứ. Cầm miếng thẻ bài trên

tay cô nàng khi nãy ra dấu cho mấy đứa bạn dẫn Hong đi, trước khi đi cô

còn nói một câu đó là cái luật nghìn năm của giới vampire mà ko ai muốn

phạm phải.

....

Nó cứ chạy, khoản cách của nó vs trường ngày càng gần thì sức lực cũng lấy cái đà đó mà tuột dóc.

....

Còn về Hong, hình phạt của cô là treo thân vào cây thánh giá phơi ngoài

trời nắng, một hình phạt mà những vampire xưa cho rằng đây là cách tốt

nhất để rữa tội cho phạm nh