
chút, lại nhìn các anh
mình một chút, điên rồi, đám người này cũng TM điên rồi, anh thật không chịu được, trong lòng vẫn là không khuất phục, không nhịn được mắng ra
"Các ngươi con mẹ nó đúng là trứng muối! Lão tử nói không ngủ cùng cô ta thì sẽ không ngủ cùng cô ta!"
. . . . . .
Chỉ là, lời anh nói không có tác dụng.
Ba đại nhân đen mặt lại ra khỏi an toàn khu, Thiệu Phi Trì vỗ bàn, "Chuyện này đã nói như vậy, ngày mai phải đi tới nhà họ Thượng, tối nay ta sẽ
bảo ông cụ tự mình nói trò chuyện cùng thủ trưởng Thượng."
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thượng Tâm, tuy nói không nghiêm trọng, nhưng người nhà họ Thượng đối với cô
rất lo lắng, cho dù là sứt chút da cũng phải đi đến bệnh viện kiểm tra
toàn thân, dĩ nhiên là theo tục ngữ"Thương gân động cốt một trăm ngày".
Thượng Tâm cũng là đứa trẻ yếu ớt, tự nhiên mừng rỡ khi được cả nhà quan tâm, chỉ là, duy nhất để cho cô phiền lòng là không có tin tức của Thiệu
Phi Phàm, cô lại không thể trực tiếp mở miệng hỏi thăm.
Điểm này
thật rối rắm, cô tự cho là đã giấu được cảm xúc của mình, nhưng ở trong
mắt thủ trưởng Thượng, như vậy ngược lại là cất giấu sự khác biệt.
Chính là khổ nổi không có biện pháp trực tiếp hỏi cháu gái, thì thủ trưởng
Thượng lại nhận được điện thoại của Thiệu Lão gia, ông cụ nói thẳng "Vệ Quốc, chuyện bọn nhỏ chắc là ông đã nghe đôi chút, mặc kệ chân tướng
như thế nào, ta xem hãy để cho bọn nhỏ chính thức nói cho rõ ràng thôi,
không thể để đứa bé bị uất ức."
"Anh Thiệu, chuyện này. . . . . ."
"Vệ Quốc, ta biết là làm khó ông, ngày mai ta liền cho tiểu nhị dẫn Phi
Phàm tới, trước hãy xem ý tứ của bọn nhỏ, chẳng qua ý tứ của ta rất rõ
ràng, nhà họ Thiệu cùng nhà họ Thượng kết thân, ta rất vui mừng."
Thủ trưởng Thượng cúp điện thoại xong có thể nói là thức trắng đêm chưa
ngủ, ngày thứ hai Hạ Hâm Hữu rất nhanh đã phát hiện tinh thần cha không
tốt"Cha, bác sĩ nói người phải nghỉ ngơi nhiều, hôm nay Tâm Tâm đã trở
về, cha nhất định phải chăm sóc mình thật tốt."
Thượng lão gia
thở dài rồi để đũa xuống, nhìn con dâu một chút, liền quyết định thương
lượng với bọn họ một chút "Các ngươi đi với ta tới thư phòng."
Vào thư phòng, ông cũng không nói lời vô dụng, gọn gàng dứt khoát đem đầu
đuôi chuyện cùng với thái độ nhà họ Thiệu nói một lần, "Tâm Tâm là con
gái của các ngươi, chuyện như vậy, sau khi ta suy tính, muốn nghe ý kiến của các ngươi ."
Hạ Hâm Hữu vẫn cau mày, Thượng Trạm Bắc lại hơi cong môi một cái "Chuyện này cũng dễ nói, nếu là Thiệu Phi Phàm thật là một nhân tài, đối với Tâm Tâm cũng tốt, Tâm Tâm lại không ghét anh ta,
chuyện xấu lại thành chuyện tốt, cũng coi là duyên phận."
"Ngươi đồng ý?"
"Không có gì là không đồng ý." thái độ Thượng Trạm Bắc khác thường không có
nóng nảy giống như muốn đi đánh người ta, lại nhìn Thượng lão gia cùng
Hạ Hâm Hữu đều có chút không tiếp thu nổi.
Thượng Trạm Bắc cũng
là có tính toán của mình, ra khỏi thư phòng, Hạ Hâm Hữu bắt lấy tay
chồng mình liền hỏi "Ông không phải thích hợp, thẳng thắn được khoan
hồng."
"Bà xã, em còn chưa hiểu rõ tiểu cô nương. Con gái chúng
ta là ai vậy, công chúa của nhà họ Thượng. Khi còn bé nó bị con trai Lý
đoàn trưởng sát vách đẩy một cái, liền về nhà khóc bắt bà nội phải đi tố cáo nhà Lý đoàn trưởng, nó không nhìn thấy con trai Lý đoàn trưởng bị
đánh liền đứng ở đó khóc suốt sao. Nếu Tâm Tâm bị thiệt thòi lớn như
vậy, nó có thể không nói cho chúng ta sao?"
"Ngộ nhỡ?" Hạ Hâm Hữu vẫn có chút lo lắng, chuyện như vậy, Tâm Tâm là cô gái, cũng có thể là không mở miệng được.
Thượng trạm Bắc ôm vợ mình"Cái này ngộ nhỡ khả năng xảy ra là quá thấp, Hạ Hạ, ban đầu chúng ta ngủ cùng nhau, tại sao em không nói? Em cho là Tâm Tâm có thể có cái đó ‘ ngộ nhỡ ’ sao?"
Cái đó"Ngộ nhỡ" chính là Thượng Tâm vui mừng vì đó là Thiệu Phi Phàm.
Thượng Trạm Bắc cười, thật có cái này"Ngộ nhỡ" sao, tuyệt đối là không !
Hạ Hâm hữu nhìn dáng vẻ tự tin của chồng, tuy nói chân mày đã giãn ra,
nhưng trong lòng vẫn lo lắng như cũ, cái này"Ngộ nhỡ" nếu thật có "Ngộ
nhỡ", thì thật sự là hỏng bét.
"Thần tiểu thư tới chơi."
“Ừm, Tâm Tâm tỉnh chưa?"
Thượng Trạm Bắc nghe thấy âm thanh liền buông vợ mình ra, xuống lầu dưới, chỉ
thấy Thần Tri Mặc gần đây không thấy đang tiến vào nhà họ Thượng. "Tri Mặc, sao lại
rãnh rỗi tới đây?" Hạ Hâm Hữu rất thích người con gái nuôi này, khi còn
bé thì bướng bỉnh không có giới hạn, khi lớn lên thì hiểu chuyện hơn so
với tất cả đứa bé khác. Tuy Thượng Phẩm có nhân phẩm cùng học vấn rất ưu tú, nhưng lại một lòng một dạ muốn chăm sóc Tiểu Hồ Đồ. Thần Tri Mặc
lại khác, cô thừa kế nghề nghiệp của gia đình, học luật, hiện giờ chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là cô gật đầu một cái mới ổn. Rất được Thần lão
gia coi trọng.
Thần Tri Mặc thân thiết
gọi, xong lại nhìn Thượng Trạm Bắc không lên tiếng cười cười chạy lên
lâu, một tay kéo Hạ Hâm Hữu, một tay kéo Thượng Trạm Bắc"Cha nuôi, người vẫn còn giận Thần sao, Tâm Tâm đã trở lại, ba con đã cấm túc hắn rồi,
không cho hắn tới trường học." Thấy Thượng Trạm Bắc vẫn nghiêm mặ