80s toys - Atari. I still have
Nạm Vàng Ăn Cỏ Nam

Nạm Vàng Ăn Cỏ Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322153

Bình chọn: 7.5.00/10/215 lượt.

giống như một cái đứa nhỏ làm sai chuyện, ngoan ngoãn gật đầu lùi lại nửa bước, làm cho nữ sĩ đi đằng trước.

Hai người lên xe, Chung Ấn Nghiêu đề nghị đến quán cà phê, nhưng Thư

Muội Dao ngại phiền toái, anh liền ra siêu thị mua chút đồ uống cùng

bánh bích quy, đem xe đứng ở ven đường.

“Em tìm tôi?” Anh vẫn là trượng nhị kim cương sờ không được rõ ràng.

Nhìn anh rất giống như muốn đi chơi vùng ngoại ô ăn cơm dã ngoại, sau khi hướng trong lòng cô nhồi một đống thức ăn, Thư Muội Dao phát hiện

chính mình phải dùng hết sức, mới có thể tiếp tục duy trì vẻ mặt mẹ kế

hiện tại này.

Thật sự là ở chung càng lâu, cô càng phát ra hiện người đàn ông này

giống như một đứa trẻ đơn thuần. Bọn họ ở cùng chỗ không tệ lắm, cô cũng phát hiện Chung Ấn Nghiêu trừ bỏ cùng cô có điểm giống nhau, ngoài thói quen chăm sóc người bên mình, vẫn là người hiền lành xin gì được nấy.

“Tôi muốn nói chuyện công việc với anh.” Cô đem đống đồ ăn trên tay để qua một bên, ho nhẹ vài tiếng.

Chung Ấn Nghiêu nhỏ nhẹ. “Được, có chuyện cần tôi giúp sao?” Chẳng lẽ cô ấy muốn đổi việc làm?

Tiếng nói trong trẻo lạnh lung của cô làm anh “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”.

“Công ty các anh thời gian này số lượng bữa sáng đặt hàng rất ít.”

“Uk, bởi vì giữa trưa còn đặt cơm hộp.” Anh đáp rõ ràng rõ ràng. “Công ty bọn anh không cần đánh thẻ đi làm, mỗi ngày người đến không cố định, đặt nhiều có người không ăn sẽ lãng phí.” Cái này lúc trước anh cũng nói qua với cô.

Thư Muội Dao đương nhiên cũng biết, bởi vì bọn họ đặt cơm hộp cũng chính là chỗ làm việc khác của cô.

“Tôi vừa nãy nhận được điện thoại của bà chủ ở cửa hàng ăn sáng.” Thanh âm cô thấp đi một chút, Chung Ấn Nghiêu có thể cảm nhận được áp suất chung quanh càng ngày càng thấp nghiêm trọng. “Bà ấy nói tôi ngày mai không cần đi làm.”

Vẻ mặt của anh có vẻ thập phần kinh ngạc. “Vì cái gì?”

Ánh mắt cô lạnh lung trừng lại anh. “Anh không biết sao?”

Anh thành thật lắc đầu.

“Có người nói cho bà chủ, nói công ty các anh cảm thấy tôi là một cô gái, cái loại việc sáng sớm phải chạy đến nhiều nơi giao đồ này

quá nguy hiểm, cho nên mới đặt hàng ít một chút giảm bớt gánh nặng cho

tôi.” Giọng nói của cô nhất thời lạnh đến cực điểm.

Chung Ấn Nghiêu nhíu mi. Lời này nghe qua thực quen tai, anh giống như đã nói qua, nhưng là không được đầy đủ như thế.

“Cái đó không phải tôi nói.”

“Anh từng nói qua với tôi như thế.”

“Tôi là nói công việc em làm đều là chạy vào những giờ cao điểm của giao thông,” Sáng sớm, trưa, tan tầm, ba cái khoảng thời gian ấy cô toàn bộ bao hết. “Nếu có cơ hội làm việc khác, em có thể suy nghĩ, công việc bên trong có vẻ thoải mái cũng an toàn hơn.” Anh nói một câu khá chuẩn.

“Nhưng ở công ty anh, tôi chỉ biết có mỗi anh mà thôi.” Cô nghiêm túc trừng mắt nhìn anh.

Bà chủ ở chỗ bán thức ăn sáng còn nói cho cô biết, nói bà ấy biết

Ngải Bảo còn đặt hàng ở chỗ tiệm cơm hộp cô làm buổi trưa, chỉ kém không công khai mắng cô ngầm phá hỏng việc buôn bán của cửa hàng.

Cô lập tức á khẩu không trả lời được.

Ngay từ đầu Chung Ấn Nghiêu xác thực có ý tứ thay cô nhiều kiếm nhất

bút ngoại đưa tiền thưởng, sau bị cô mắng một trận mới thôi, lại bởi vì

công ty bọn họ có người phản ứng, là thật sự thích hương vị của cơm hộp ở đó, mới lại tiếp tục đặt. Cô không cố ý đoạt việc buôn bán của cửa

hàng, nhưng bàn về ngọn nguồn, tựa hồ cô cũng không khỏi thoát được có

quan hệ.

Ra ngoài xã hội lâu như thế rồi, từ trước đến nay cô luôn tận tâm hết sức với công việc, đây là lần đầu làm việc gặp phải loại phiền toái

này.

Cô không biết rốt cuộc là ai cố ý đến trước mặt bà chủ thêm mắm thêm

muối, bàn chuyện thị phi, cũng không biết nên tức giận ai, hoặc là tức

chính mình.

Bụng đầy buồn bực mà không có chỗ phát tiết, tâm tình cô tệ hết biết rồi.

“Là đúng vậy…… Nhưng mà……” Cô bỏ qua thái độ hoài

nghi làm cho anh chịu khổ sở, nhưng lời cô nói xác thực cũng đúng, trong Ngải Bảo cô chỉ biết có mỗi anh, tuy rằng toàn công ty cơ hồ đều biết

cô là nhân vật như thế, nhưng hẳn là không có người sẽ nhàm chán lại đi

làm cái sự tình này, trừ bỏ –

Trong đầu anh hiện lên một cái tên nhàm chán.

“Cái kia…… Muội Dao, em chờ tôi một chút!” Anh tay chân vụng về cởi dây an toàn, rời khỏi xe, đến bên đường lấy điện thoại ra gọi.

Bất hạnh, cái tên ở đầu bên kia điện thoại xác nhận suy đoán của anh, anh thiếu chút nữa khóc đi ra.

“Cậu rốt cuộc đang làm cái gì? Loại chuyện nghiêm trọng này

mà cậu cũng đùa được! Cậu không biết công việc đối với cô ấy rất quan

trọng sao?” Anh khó được tức giận chửi ầm lên.

“Tại sao? Cậu không phải cũng lo lắng đấy thôi, thừa dịp hiện tại chạy nhanh lấy người, công ty chúng ta lúc nào cũng có chỗ trống.” Tiền Quán Kiệt nói ngược lại rất thoải mái đơn giản.

Dù sao Ngải Bảo cũng rất biết kiếm tiền, cho dù nuôi một nhân viên bán vé thừa đối với bọn họ cũng không sao.

Giận đến mức trên đầu bốc ra khói trắng, Chung Ấn Nghiêu cùng anh ông nói gà bà nói vịt vài câu, tức giận chấm dứt cuộc gọi.

Đứng ở ven đường hít sâu vài cái, điều chỉnh lại suy nghĩ, anh mới nhớ tới