
ệu ứng này càng đáng sợ hơn, khi thông tin này bị
tung ra, thì cả khối sẽ biết.
“Cậu đừng giận nhé, mấy
hôm nay tớ cũng không được vui, ăn nói không được cẩn thận, thật là...”. Lâm
Gia Mạt lắc tay Phương Hồi nói.
“Thôi, cái kim trong bọc
lâu ngày cũng lòi ra, tớ nghĩ chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được.
Haizz... chỉ mong cậu ta giữ mồm giữ miệng, đừng để các thầy cô biết”. Phương
Hồi đành nói.
“Chắc chắn không dám
đâu”. Lâm Gia Mạt nói: “Nhưng việc này chưa chắc đã là xấu, quan hệ của các cậu
mà được công khai thì chắc không ai còn tơ vương gì đến Trần Tầm nữa. Cậu không
nhìn thấy vẻ thân mật của con bé Vương Mạn Mạn với Trần Tầm đâu, cứ làm như là
bạn gái của người ta không bằng! Lần này chắc chắn hết hẳn hi vọng rồi!”.
“Hê hê, cũng có thể là
cậu ta thấy tớ là đối thủ không đáng gờm lại càng yên tâm hơn”. Phương Hồi nhìn
Lâm Gia Mạt nói: “Nhưng mà này, nhìn thấy Trịnh Tuyết, cậu có hết hi vọng về Tô
Khải không?”.
Lâm Gia Mạt liền im lặng,
sau hôm đó cô đã lén tìm hiểu về Trịnh Tuyết. Chị đó là hoa khôi rất nổi tiếng
của khối 11, điềm đạm, học giỏi, lại được bạn bè quý mến. Nghe nói số người
thích Trịnh Tuyết cũng rất nhiều, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn Tô Khải.
Chuyện của họ đã trở thành giai thoại của khối 11, như là một cặp trời sinh.
Hai người không cùng lớp,
gần như họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, quá trình quen nhau rất lãng mạn. Tô
Khải quên mang sách, liền sang lớp Trịnh Tuyết mượn, lúc đầu anh định mượn sách
của cậu bạn trong đội bóng, nhưng đến thì gặp ngay Trịnh Tuyết. Chỉ trong lần
gặp gỡ đầu tiên, anh đã bị cô gái có nhìn giống Châu Huệ Mần này cuốn hút. Và
thế là anh đã tìm cách bắt chuyện, mượn sách Trịnh Tuyết, mượn sách là trò
không bao giờ lỗi thời trong cuộc đời học sinh, có mượn thì phải có trả, cứ đưa
qua đưa lại như vậy, dần dần hai người đã nảy sinh tình cảm. Lâm Gia Mạt biết
mình và Trịnh Tuyết là hai mẫu người khác nhau, nếu so sánh sẽ thấy dù xét trên
phương diện nào, dường như Trịnh Tuyết đều nổi bật hơn cô. Nhưng cô vẫn thích
Tô Khải, thích vô cùng.
Thời còn trẻ, chắc không
có chuyện gì khiến người ta buồn hơn chuyện này, Lâm Gia Mạt cứ bị ám ảnh mà
không tài nào thoát ra được.
“Hình như vẫn chưa từ bỏ
hi vọng”. Lâm Gia Mạt cười buồn nhìn Phương Hồi nói: “Thực sự... thực sự không
cam lòng, tớ còn chưa kịp nói với chưa anh ấy rằng Cao Y Y chính là tớ, tớ
chính là Cao Y Y..
“Thôi, cậu đừng nghĩ ngợi
nữa, như bây giờ không phải cũng rất tốt đó sao”. Phương Hồi cũng thấy buồn
lây, cô thở dài nói.
“Ừ! Không làm được bạn
gái thì làm bạn bình thường vậy”. Lâm Gia Mạt khụt khịt mũi: “Tớ vẫn muốn xem
anh ấy chơi bóng, vẫn muốn mang nước cho anh ấy, về nhà nhắn tin cho anh ấy,
tan học đợi anh ấy, sưu tầm tờ 1 tệ có chữ SK! Giúp anh ấy làm rất nhiều việc,
cho đến khi anh ấy tốt nghiệp, tớ sẽ ăn mặc thật đẹp và đứng trước mặt anh ấy,
tớ sẽ nói rằng thực ra tớ rất thích anh ấy..
Lâm Gia Mạt ngồi thụp
xuống đất và khóc thút thít, Phương Hồi ngồi dựa vào cô và ôm chặt vai cô.
“Phương Hồi, tớ có vô
tích sự quá không?”. Lâm Gia Mạt ngẩng đầu lên, nước mắt nhạt nhòa hỏi.
“Không, Gia Mạt, không
đâu...”. Mắt Phương Hồi cũng bắt đầu đỏ hoe, cô vừa lau nước mắt cho Lâm Gia
Mạt, vừa lau nước mắt cho mình và đáp.
“Hê hê, đừng khóc nữa,
cậu khóc gì chứ! Ngớ ngẩn thật...”. Nước mắt vẫn còn đọng trên má Lâm Gia Mạt,
cô liền đứng dậy, lấy tay quệt lên mặt, hít một hơi thật sâu rồi hát:
“Nhìn thấy cô ấy bước về
phía anh, bức tranh đó thật đẹp biết bao, nếu khóc, cũng là vì thích anh, hai
người trên trái đất này, gặp gỡ nhau đâu có dễ dàng gì, không là người tình của
anh, em vẫn cảm kích... rất yêu rất yêu anh, thế nên em chấp nhận, để anh bay
về nơi ngập tràn hạnh phúc. Rất yêu rất yêu anh, chỉ khi để anh có được tình
yêu, em mới yên lòng...”
Phương Hồi nhìn theo bóng
Lâm Gia Mạt đổ dài dưới ánh tà dương, tự nhiên cảm thấy vô cùng buồn chán.
Trong khoảnh khắc đó, cô phát hiện ra rằng, hóa ra thích không chỉ là chuyện
tuyệt đẹp giữa hai người, có thể cũng có người vì thích mà một đau như cắt. Rõ
ràng đều có chung tâm trạng, mà kết quả lại khác nhau, người vui người buồn,
hơn nữa không thể kết luận một cách đơn giản ai đúng ai sai. Cô không thể
thưởng tượng, nếu sau này giữa cô và Trần Tầm xuất hiện một người khác thì sẽ
thế nào, sẽ phải làm thế nào.
Trong buổi chiều tà đó,
Phương Hồi thấy rùng cả mình.
Hôm kì thi làm đề chung
của thành phố kết thúc, vì muốn chúc mừng sinh nhật Tô Khải một mình mà Lâm Gia
Mạt đã nộp bài trước, cô cầm quà chạy đến trước cửa phòng thi của Tô Khải và
đứng chờ. Tô Khải là tốp ra cuối cùng, nhìn thấy Lâm Gia Mạt đứng trước cửa,
anh sửng sốt hỏi: “Sao em lại sang lớp anh? Em không thi à?”.
“Sao có chuyện đó được!
Em nộp bài sớm!”. Lâm Gia Mạt kéo Tô Khải đến góc hành lang nói.
“Làm anh giật cả
mình...”. Tô Khải vỗ tay lên ngực: “Sao vậy? Có chuyện gì thế em?”.
“Cũng không có chuyện gì
cả”. Lâm Gia Mạt cúi đầu nhìn mũi bàn chân của mình, nói: “Hôm... hôm nay không
phải là sinh nhật