Duck hunt
Năm Tháng Vội Vã

Năm Tháng Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327001

Bình chọn: 8.00/10/700 lượt.

chỉ là rác, chúng lấy của vất đi ấy làm gì, nhưng

tiện thể kẻ trộm lại mang luôn đi, cho nên Phương Hồi khẳng định tên trộm l

người Trung Quốc.

Đối với đồng bào, chúng

tôi không thể căm hận một cách tột độ.

Thực ra đây chính là nỗi

bi ai của du học sinh Trung Quốc. Chắc là những người đã từng đi du học nước

ngoài đều có cảm giác này, ở nước ngoài, người đến từ một nước vốn rất đoàn kết

với nhau, cho dù là đi làm thêm hay đi học, đều sẽ giúp đỡ, quan tâm đến nhau.

Nhưng người Trung Quốc lại không như vậy, thường xuyên xảy ra chuyện tiêu cực.

Có lẽ là do hoàn cảnh đặc biệt, điều kiện sống đặc biệt nên mới gây ra hiện

tượng đặc biệt này, với vai trò là một cá thể trong đó, rất khó thay đổi mọi

chuyện. Và những người đã từng đặt chân đến đây như chúng tôi, chỉ mong rằng

sau khi trở về, sau sự lột xác của vài thế hệ, khi con cháu chúng tôi trở lại

mảnh đất này, có thể bình thản, bình đẳng đối mặt với một chủng tộc khác, có

thể tự hào rằng mình là người Trung Quốc.

Không biết phải làm thế

nào, Aiba đành phải ở tạm với Yoshiyuki, cô lại xin thêm nhà ít tiền, tôi cũng

hỗ trợ cho cô một ít. Phương Hồi thì ở căn phòng đó, trong giới du học sinh, cô

là người tiêu xài khá thoải mái, sau khi sắm thêm một số đồ dùng cần thiết bằng

số tiền còn lại, chất lượng cuộc sống của cô đi xuống một cách trầm trọng: Hàng

ngày chỉ ăn một bữa cơm, điện, nước, gas cố gắng không sử dụng, tối đến nhận

hai việc làm thêm, hai giờ đêm mới lững thững đi bộ về nhà.

Tình trạng này khiến tôi

không thể chịu được nữa, hôm đó tôi gặp Phương Hồi dưới sân, cô vừa đi mua thức

ăn ở chợ về, để mua được đồ rẻ, cô đã đi đến khu chợ cách nhà hai kilomet, mua

cây bắp cải khá to. Tôi vội đỡ ba lô cho cô, Phương Hồi mệt đến mức không thể

tỏ ra khách khí được nữa, để mặc cho tôi xách hộ tất cả các túi đồ. Tôi nhìn

thấy vai cô hằn lên hai vết đỏ, bèn nói với giọng xót xa: “Sao em lại phải để

mình sống khổ như vậy? Gọi điện nói thật với nhà đi, để nhà gửi ít tiền sang.

Nếu cứ tiếp tục thế này, anh nghĩ em không trụ được đâu. Nếu em mà ốm thì còn

mất nhiều tiền hơn đấy”.

Cô liền lắc đầu, nói:

“Không được để nhà biết, nếu không em không được ở lại đây nữa đâu, chắc chắn gia

đình sẽ bắt em về nước”.

Tôi liền thở dài, trong

giây phút đó tôi cảm thấy bực vô cùng, tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện

gì mà khiến cô phải ra đi kiên quyết như vậy, dù phải chịu đựng khổ sở, cũng

không muốn quay về. Tôi hận những người khiến cô phải lưu lạc sang đây, vì bất

luận là ai, nếu nhìn thấy cô trong hoàn cảnh đó đều không thể chịu nổi.

Lúc Phương Hồi bước đến

cửa, chuẩn bị đón lấy túi đồ và chào tạm biệt tôi, thì bị tôi kéo lại, tôi nói

rất kiên quyết rằng: “Tối nay ăn cơm bên anh nhé! Không! Trước khi em giải

quyết được mọi vấn đề thì cứ ăn cơm cùng anh! Tắm rửa gì đó cũng sang phòng

anh! Em cũng đừng làm thêm ở nhà hàng lúc sáng sớm nữa, bọn em sắp thi rồi đúng

không? Tối đến về nhà em phải tập trung học hành cho cẩn thận! Anh vẫn còn ít

tiền, bọn mình mà chi tiêu dè xẻn chắc không có vấn đề gì!”.

Phương Hồi nhìn tôi bằng

ánh mắt sửng sốt, ánh mắt đó hoàn toàn khác với ánh mắt ngày thường, ánh mắt ấy

khiến tôi ngất ngây trong giây lát. Tôi rất vui, vì cô chưa bao giờ nhìn tôi như

vậy và lần này tôi dám khẳng định 100% rằng, lúc đó trong mắt cô, tất cả chỉ có

tôi.

“Không... không cần đâu”.

Phương Hồi cúi đầu: “Em vẫn ổn”.

“Đừng nói gì nữa, anh

biết số điện thoại của nhà em, nếu em không đồng ý thì anh sẽ gọi điện về, nói

cho mọi người biết hiện tại em sống thế nào!”. Tôi đe dọa.

Phương Hồi cắn môi, cuối

cùng cũng gật đầu.

Sau đó, chúng tôi sống

chung với nhau một thời gian. Đến giờ nghĩ lại, thời gian đó công nhận là khổ

thật. Hồi đó tôi cũng không có nhiều tiền, Phương Hồi không đi làm thêm có

nghĩa là tôi phải gánh vác cả hai phần việc, có lúc về đến nhà tôi như người

chết rồi, ngủ gật cả trong lúc tắm. Nhưng tôi lại rất hạnh phúc, cho đến tận

bây giờ, chưa lúc nào tôi cảm thấy hạnh phúc như vậy. Đàn ông được sống cùng với

cô gái mà mình thích, cho dù khó khăn đến đâu cũng sẽ vượt qua được, đây là kết

luận mà tôi đưa ra cho quãng thời gian đó.

Và cũng trong thời gian

đó, tôi đã được nghe rất nhiều chuyện về Phương Hồi và Trần Tầm.



Nm 1999, cho dù xét trên

góc độ nào, cũng đều là một năm quan trọng trong lịch sử.

Nhưng đối với những người

sống trong thời điểm đó như bọn họ, đó cũng chỉ là một năm học bình thường mà

thôi, không khác gì nhiều so với những năm học trước.

Phương Hồi và Trần Tầm đã

quen với việc liếc trộm nhau ở nơi công cộng, nhìn bề ngoài thì cũng chính trực

như ai, bên trong lại hết sức thân mật. Lâm Gia Mạt thẳng thừng nói rằng họ dám

công khai thể hiện tình cảm trước bàn dân thiên hạ, vì lí do này mà cô vòi vĩnh

ăn ung không biết bao nhiêu lần. Theo lời Trần Tầm thì công khai với mọi người

cũng chẳng có gì là xấu, nhưng Phương Hồi không dám. Cách giáo dục hồi đó khiến

cô cảm thấy rằng xét về bản chất, sự việc này không có gì là hay, cô không muốn

mình khác biệt với bạn bè