
i tám ngày.
Hoan Hoan có nhóm bạn
riêng của cô ấy, cuộc sống của tôi cũng vì thế mà trở nên phong phú hơn. Hôm
đó, chúng tôi và mấy người bạn của cô ấy đi hát karaoke ở Cashbox, hát được một
nửa, lại có thêm hai người nữa đến.
“Aiba! Sao hai người đến
trễ thế!”. Hoan Hoan nói.
“Gomennasai!”. (Tiếng
Nhật: Xin lỗi) Cô gái tên Aiba dường như là người Nhật đó nói: “Tắc đường, tắc
đường!”.
Thực ra tôi cũng không
dám chắc Aiba có phải là người Nhật hay không, vì mặc dù câu đầu tiên mà cô ấy
nói là câu tiếng Nhật rất chuẩn, nhưng sau đó lại xổ tiếng Trung rất lưu loát,
còn nữa, nếu cô ấy không lên tiếng thì tôi còn tưởng cô nàng là con trai!
Aiba rất cao và cũng rất
gầy, cô mặc một chiếc áo phông hoa rộng thùng thình, quần lính, đội lệch chiếc
mũ chơi bóng chày, nếu không quan sát kĩ chắc chắn sẽ nghĩ cô nàng là một gã
điển toi. Đến nỗi sau này nhìn thấy Lí Vũ Xuân tôi liền cảm thấy vô cùng thân
thiết.
“Đây là anh chàng cậu mới
kiếm được hả?”. Aiba ngồi xuống cạnh Hoan Hoan nhìn tôi hỏi.
“Ừ, đây là Aiba và Phương
Hồi, đây là my darling, Trương Nam”. Hoan Hoan vừa cười vừa
Lúc này tôi mới để ý đến
cô gái vào cùng Aiba.
Thực ra tôi cũng không
biết cảm giác đầu tiên của tôi khi gặp Phương Hồi là thế nào.
Cô có mái tóc dài, phủ
kín bờ vai, đeo một đôi khuyên tai lớn, không phải là cô gái quá xinh đẹp, bắt
mắt, nhưng lại khiến người ta gặp một lần thấy khó quên. Ấn tượng nhất với tôi
là hôm đó cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ tươi, gấu váy dài đến gót chân, làm
nổi bật chiếc eo nhỏ nhắn và cặp mông tròn trinh của cô.
“Chào anh”. Phương Hồi
mỉm cười chào tôi, lúc cười, mắt cô cong cong, rất duyên dáng.
“Hi!”. Tôi vẫy tay.
Họ không đếm xỉa gì đến
tôi nữa mà ngồi xuống chọn bài để hát.
Aiba hát mấy bài hát
tiếng Nhật, Phương Hồi ngồi bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe.
Vì Phương Hồi ăn mặc,
trang điểm khá đặc biệt nên tôi đã liếc trộm cô mấy lần, dáng người cô thanh
thoát, các nét duyên dáng, toát lên một vẻ gì đó diệt dục.
“Hê! Nhìn gì vậy?”. Con
gái rất tinh ý, Hoan Hoan đã nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt bất thường của
tôi.
“Đâu có gì”. Tôi vội
chối.
“Thích người ta hả?”. Cô
véo tôi một cái.
“Đâu có!”. Tôi khoác tay
lên vai Hoan Hoan: “Ai thích chứ? Có em là anh thỏa nguyện lắm rồi!”.
Lúc đó thực sự tôi cũng
không hẳn là thích
Phương Hồi, mà chỉ cảm
thấy cô gái này có vẻkhác người.
“Thôi đi! Có thích em
cũng không sợ, anh không có hi vọng gì đâu!”. Hoan Hoan mỉm cười, nụ cười đầy
ẩn ý, khiến tôi cảm thấy có gì đó bất thường.
“Người ta chỉ thích con
gái thôi, Phương Hồi và Aiba là một cặp đấy”.
Hoan Hoan nhìn tôi bằng
ánh mắt rất đắc ý.
“Hả?”. Tôi thốt lên một
tiếng.
Phương Hồi bèn liếc chúng
tôi, tôi vội vàng quay mặt đi.
Kể cả tôi có tình ý gì
với cô, thì trong giây phút đó, cũng lập tức tan thành mây khói.
Chuyện của Phương Hồi
cũng không phải là hiếm gặp với du học sinh, bởi cuộc sống còn đầy chuyện kinh
khủng hơn thế. Có không ít cô cậu, nhỏ hơn chúng tôi rất nhiều, thậm chí chúng
còn không thể phân biệt được phải nói đúng sai, không biết tuổi trẻ là nguồn
tài sản và cũng là mối nguy hiểm, chính vì thế đã để xảy ra những chuyện khó
tin. Đối với Phương Hồi, tôi nghe xong chuyện rồi cũng cho qua, đoán sau này
chắc là cũng không còn gặp lại nhau nữa. Les, mặc dù tôi thực sự không bài
xích, nhưng trong lòng ít nhiều cũng thấy sờ sợ.
Ai ngờ sau đó không lâu,
chúng tôi lại sống chung dưới một mái nhà.
Do là Hoan Hoan cãi nhau
với mụ chủ nhà trọ mập ú. Thực ra trước đó hai người đã chiến tranh lạnh, bằng
mặt không bằng lòng với nhau. Hoan Hoan thường chê mụ ta là vừa già vừa ngớ
ngẩn, chê lão chồng mụ là con sâu rượu lại háo sắc, chê con trai mụ nhìn như
nhân vật Dudley - anh họ của Harry trong Harry Potter. Còn mụ chủ cũng thường xuyên
nhìn Hoan Hoan từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét, nói thầm vài câu với lão
chồng lúc nào cũng lấm la lấm lép. Như thế, từ một túi rác đã châm ngòi cho
cuộc đại chiến Trung Quốc - Australia. Hoan Hoan chửi nhau một trận với mụ béo
bằng vốn tiếng Anh sặc mùi Tứ Xuyên, mặc dù mụ béo cũng đã chửiướng miệng rồi,
thì sau đó vẫn kiên quyết ra lệnh cho chúng tôi “go out” và thế là chúng tôi
đành phải cuốn gói ra đi.
Trong lúc chúng tôi đang
lưỡng lự, chán nản thì Thượng đế đã mở lòng từ bi, song song với việc đóng một
cánh cửa vào, ông lại hào hiệp mở ra cho chúng tôi một cánh cửa khác. Đúng lúc
bạn ở cùng nhà với Aiba và Phương Hồi về nước, cuối tháng chúng tôi đã chuyển
đến đó ở, Hoan Hoan vô cùng đắc ý, nói đây gọi là trời không dồn người vào bước
đường cùng, để cho mụ béo khỏi huênh hoang.
Còn tôi thì không phấn
khởi được như vậy, nói thực là tôi không cảm thấy mụ béo đó quá tệ, mụ ấy rất
tốt với tôi, nhiều khi Hoan Hoan kén chọn quá, sống trong nhà người ta cũng
phải biết bớt mồm bớt miệng và giữ ý chứ, hơn nữa hiện nay tiền thuê căn hộ này
của chúng tôi đắt hơn trước một ít, xa trường tôi hơn. Điều quan trọng nhất là,
ngay bên cạnh lại là đôi Les, tôi vẫn thấy có gì đó ki ki, chỉ sợ nghe thấy âm