Teya Salat
Năm Tháng Vội Vã

Năm Tháng Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323330

Bình chọn: 8.00/10/333 lượt.

nh viên

mới tốt nghiệp mà! Xem này, đây là bản photo giấy tờ bằng cấp! Tốt nghiệp trước

cậu mấy năm thôi!”. Chú ta nghiêm mặt nói.

Tôi thầm nghĩ sao con

người này lại vô ý vô tứ như vậy, tranh giành miếng cơm manh áo với thế hệ đáng

tuổi con mình, lại còn chen ngang ăn nói rất hùng hổ nữa chứ, thế là tôi liền

cười, nó

“Chú đừng nói như vậy,

chú đã tốt nghiệp trước khá lâu rồi. Hồi chú lĩnh món tiền lương đầu tiên, chắc

là cháu vừa mới oe oe khóc chào đời. Hồi chú tung hoành ngang dọc trên thương

trường, cháu vẫn đang chơi nặn đất. Hồi chú động phòng hoa chúc, cháu vừa mới

được đeo khăn quàng đỏ để vào đội. Đến khi chú mệt mỏi chán chường và gặp cháu,

thì cháu mới chính thức trở thành niềm hi vọng của đất nước, dự định sẽ phấn

đấu hết mình cho sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa. Kiểu gì thì cháu cũng

phải gọi chú là chú phải không ạ?”.

Ông ta liền thở dài:

“Đúng vậy, thế nên trong khi tôi đang ở cái thời trên đầu có cha mẹ, ở dưới có

con cái, mọi thứ quẫn bách, thì cậu vẫn có thể đủng đỉnh vừa chơi vừa kiếm việc

mà!”.

Đến nước này thì tôi

chẳng còn gì để nói nữa, nhìn vẻ mặt phong trần của ông ta, nghĩ cũng chỉ vì

miếng cơm manh áo, đồng tiền bát gạo mà thôi!

“Anh đã từng làm trợ lí ở

công ti S à?”. Người phụ trách đột nhiên hỏi.

“Vâng, đúng vậy, đúng

vậy”. Chú đó gật đầu liên hồi như gà mổ thóc: “Thế nên tôi rất thạo các nghiệp

vụ có liên quan! Anh có thể kiểm tra thêm!”.

Thấy người ta không còn

hứng thú gì với tôi, tôi biết mình đã bại trận, lấy lại bộ hồ sơ trị giá 5,5 tệ

của mình, loanh quanh hai vòng ở hội trường rồi đi ra.

Lúc đó tôi liền quyết

định, mọi con đường đều dẫn đến thành Roma, chuyện tìm việc, có lẽ phải tự cứu

mình bằng đường vòng vậy.



Thực ra nhờ mối quan hệ

của gia đình để tìm một công việc cũng không phải là chuyện quá khó. Chỉ có

điều lúc đó tôi đã quá đề cao bản thân, thế nên không muốn đi con đường này.

Bây giờ cảm thấy tình hình không như mình tưởng, lại không muốn tìm một công

việc tạm bợ cho xong chuyện. Thế là tôi đã lựa chọn con đường đi du học

Đúng là mấy năm gần đây

rất thịnh hành trào lưu du học, du học về thì bằng cấp sẽ có giá trị hơn, tạm

thời chưa quan tâm đến việc sau đó bạn về nước hay ở lại nước ngoài. Tóm lại là

cứ dính đến chữ ngoại thì vẫn có giá hơn đồ nội. Nhưng nói thực là du học cũng

không có gì ghê gớm. Bởi, những gia đình có quyền có thế, con đều trở thành cán

bộ nhà nước cả, những gia đình có tiền, con được kế thừa công ty của gia

tộc.Những gia đình vừa có quyền, vừa có tiền, con đều được phát triển tự do

trong lĩnh vực mà đứa bé thích.Những gia đình không có quyền, không có tiền,

con cái đều học nghiên cứu sinh.Những gia đình có một chút tiền một chút quyền,

không muốn động vào số tiền tiết kiệm dành cho con, đồng thời lại ki vọng nhiều

vào tương lai tốt đẹp, kì vọng vào một thế giới chưa định hình, giống như tôi,

đều chọn con đường xuất ngoại du học.

Nguyện vọng công bằng là

tốt đẹp, nhưng hiện thực luôn tàn khốc. Chúng tôi rất ấu tri, nhưng chúng tôi

đã hiểu sự đời.

Sau đó, tôi đã đăng kí

học ở trường New Oriental, thi IELTS, tổ chức bữa cơm chia tay với bạn bè, mang

theo số tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ, thu gọn hành lí, va li, mang theo thuốc

Berberine và thuốc Ngưu hoàng giải độc hoàn, chiếc áo lông vũ đã nhét chật ních

các túi khoác trên người, rồi bay về nửa bên kia quả địa cầu.

Hồi đó tôi không thể nhìn

rõ tương lai, tôi nghĩ có lẽ thế hệ chúng tôi đều như vậy, bắt đầu từ lúc chọn

khối tự nhiên hay khối xã hội, cho đến khi chọn ngành đi du học, tôi cảm thấy

tôi không nắm bắt được cuộc đời của mình, mà là cuộc đời đang nắm bắt tôi, nó

bịt mắt và vẫy tay gọi tôi, tôi liền mụ mị đi theo nó. Vì không nhìn rõ mặt nó,

nên tôi không biết phía trước rốt cuộc là duyên phận hay nghiệp chướng.

Những ngày đầu mới đặt

chân sang Australia lòng tôi có rất nhiều cảm xúc. Tôi đã bị lạc đường, mất túi

xách, thời điểm thảm nhất là mỗi ngày ăn ba ổ bánh mì nhưng vẫn không muốn ngửa

tay xin tiền bố mẹ nữa. Lên lớp không dám hé miệng than nửa lời, tan học vội

vội vàng vàng đi làm thêm, đứng dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ ngước nhìn bầu

trời xanh thẳm, nhìn đô thị hiện đại và những người thuộc chủng tộc khác nhau

nhàn nhã đi lại, cảm thấy minh rất ngơ ngác, rất bi ai...

Nhưng đến giờ nghĩ lại

những ngày tháng đó, tôi cũng không phàn nàn hay cảm thấy nuối tiếc, ít nhất

không bị mất mặt bởi tôi không đi móc túi, không đi lừa đảo thiên hạ, không

trầm luân trong giới người Hoa, không bị nhà trường đuổi học. Những điều này

quả rất vụn vặt, nhưng đây cũng là một niềm kiêu hãnh của riêng tôi.

Có lẽ trưởng thành là

chuyện diễn ra trong tích tắc.

Sở dĩ tôi quen Phương

Hồi, là vì Hoan Hoan.

Hoan Hoan là người yêu

của tôi, cô sang Aus- tralia trước tôi một năm. Thực ra du học sinh yêu nhau là

chuyện rất bình thường, sống ở nơi đất khách quê người cũng cần có người chia

sẻ. Thế nên tình yêu cũng như món đồ ăn nhanh, từ lúc quen nhau đến lúc sống

chung, tổng cộng chúng tôi chỉ mất vẻn vẹn có hai mươ