
hắc lên trái tim nhau một vết thương, ghi
sâu tuổi trẻ khắc cốt ghi tâm và theo suốt cuộc đời.
Thời
gian đó Trần Tầm rất dễ nổi cáu, thường xuyên xích mích với Thẩm Hiểu Đường.
Hai đứa không thể tìm được tiếng nói chung trong những chuyện nhỏ, Thẩm Hiểu
Đường chưa yêu bao giờ nên không có kinh nghiệm xử lí, còn Trần Tầm thì có kinh
nghiệm nhưng không có đầu óc nào để giải quyết. Những lúc cãi nhau căng thẳng,
họ thường giải quyết bằng cách làm tình. Trong dục vọng nguyên thuỷ nhất, bao
nỗi phiền muộn và nỗi bi thương đều biến thành tâm trạng hư vô, chỉ có điều sau
khi kết thúc, ôm cơ thể ấm áp của người yêu, vẫn cảm thấy có gì đó hẫng hụt, sự
hưng phấn của cơ thể và chán chường trong tâm hồn đã khiến tình yêu của họ chứa
đầy vẻ kì quái, họ đắm chìm trong đó mà không thể thức tỉnh.
Đầu
tháng 4-2003, Kiều Nhiên lại về nước, bà nội cậu ốm nặng, cả nhà về để gặp bà
lần cuối.
***
Sau
khi lo xong mọi việc trong nhà, Kiều Nhiên lại tổ chức một bữa cơm mời mọi
người, vẫn ở địa điểm cũ, nhà hàng Vũ Hoa. Triệu Diệp ở Trường Xuân nên không
về được, nghe nói cậu đang lo thủ tục mở một quán Internet, tương lai khá sáng
sủa, cậu cũng đã có người yêu, tình yêu, sự nghiệp trọn vẹn cả đôi đường. Thẩm
Hiểu Đường đi cùng Trần Tầm, cô nói là muốn gặp bạn thân của Trần Tầm, nhưng
thực ra là không yên tâm khi thấy Trần Tầm gặp Phương Hồi, gần đây giác quan
thứ sáu loáng thoáng mách bảo cô rằng, giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó. Tống
Ninh cũng bám đuôi đến, lúc giới thiệu với Kiều Nhiên, Trần Tầm và Lâm Gia Mạt
thoái thác cho nhau, không ai chịu thừa nhận mình kéo cậu ta đến, khiến Kiều
Nhiên ngơ ngác một hồi, cuối cùng Tống Ninh đành lên tiếng: “Thôi, tôi là bạn
của Trần Tầm và Gia Mạt, toàn người trong nhà cả mà”.
Hôm
đó Phương Hồi là người đến sau cùng, sắc mặt cô không ổn cho lắm, nhìn hớt ha
hớt hải, lúc vào cũng không chào hỏi gì với Trần Tầm mà chỉ mỉm cười với Kiều
Nhiên. Trong lúc nói chuyện với Tống Ninh và Trần Tầm, thỉnh thoảng lại ngó
Phương Hồi, cậu sợ sự có mặt của Thẩm Hiểu Đường làm Phương Hồi buồn, nhưng cậu
không thấy Phương Hồi thể hiện ra điều gì, chỉ có điều ánh mắt cô rất trống
trải, tâm hồn như để đâu đâu.
“Hồi
đó các cậu ngày nào cũng ở bên nhau nhỉ? Cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng chơi
bóng, cùng về nhà, còn cùng đánh nhau nữa đúng không?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi với
vẻ sửng sốt: “Sao Trần Tầm không kể gì với tớ nhỉ?”.
“Đó
là do hắn ta trác táng quá nên ngại kể”. Kiều Nhiên nhìn Trần Tầm cười nói:
“Hồi ấy bọn mình lang thang khắp Bắc Kinh rồi đúng không? Quán ăn nhỏ quanh
trường, quán bi-a biến thành lớp học!”.
“Vậy
hả?”. Tống Ninh hào hứng hỏi Lâm Gia Mạt.
“Ừ, thật”. Lâm Gia Mạt nở một cười ấm áp, nghĩ lại
những ngày tháng đó mà vô cùng tiếc rẻ.
“Chỉ
thích chơi với bọn con trai! Ngố thật!”. Tống Ninh cười nói.
“Tớ
thích thế đấy!”. Lâm Gia Mạt trợn mắt nhìn cậu nói.
“Phương
Hồi, hồi đó Gia Mạt có vụ gì kinh khủng không, kể cho bọn tớ nghe đi”. Tống
Ninh quay sang nói với Phương Hồi.
“Cũng...
chẳng có gì, tớ ra ngoài một lát đã!”. Phương Hồi vội đứng bật dậy chạy ra
ngoài.
Mấy
đứa nhìn nhau ngơ ngác, Thẩm Hiểu Đường theo dõi Trần Tầm từ nãy đến giờ, còn
Trần Tầm lại không nhìn cô, cậu thẫn thờ nhìn ra cửa, tựa hồ đang nghĩ ngợi gì
đó.
Một
lát thì Phương Hồi quay vào, sắc mặt cô nhợt nhạt hơn cả lúc trước, Kiều Nhiên
đưa cho cô một cốc nước ấm nói: “Cậu sao vậy? Không khoẻ à?”.
“Một
thôi, không sao”. Phương Hồi đón lấy cốc nước và đáp với vẻ biết ơn.
“Hay
là lát nữa cậu về sớm chút đi, hôm nay bọn mình đừng đi hát nữa”. Kiều Nhiên
nhìn mọi người với vẻ dò hỏi.
“Ừ,
bảo nhà hàng cho bát canh gì nóng đi, món súp thịt bò Tây Hồ ấy”. Trần Tầm quay
sang gọi cô phục vụ.
“Không
cần đâu, các cậu cứ chơi đi, tớ về đây”. Phương Hồi không nhìn Trần Tầm mà đứng
dậy nói.
“Ăn
bát súp đã rồi hãy về, tay cậu lạnh ngắt rồi đây này”. Lâm Gia Mạt nắm chặt tay
cô nói.
“Ừ,
ăn xong súp rồi tớ đưa cậu về, ngồi thêm một lúc nữa đi”. Kiều Nhiên nói.
Khó
xử quá, Phương Hồi đành phải gật đầu và ngồi xuống.
“Thôi
thế này nhé, bọn mình cùng nâng cốc đi, ai có bia uống bia, ai không có bia thì
uống nước ngọt”. Tống Ninh nâng cốc lên nói.
Tống
Ninh giàn xếp như vậy, bầu không khí cũng đỡ căng thẳng hơn, mọi người lại tiếp
tục nói chuyện, Phương Hồi ăn một ít súp, chỉ ngồi được một lát lại ra ngoài.
Thấy cô liên tục chạy ra ngoài như vậy, Trần Tầm cũng không ngồi yên được nữa,
cậu nhìn quanh rồi nói: “Hết thuốc rồi à, tôi đi mua đây”. Nói rồi Trần Tầm
liền đứng dậy, Thẩm Hiểu Đường nhìn cậu, Tống Ninh bịt chặt túi quần đang đựng
bao thuốc và không nói gì.
Trần
Tầm biết lí do mà mình đưa ra rất ngớ ngẩn, nhưng cậu không nghĩ ra được cái cớ
nào hay hơn, tình trạng của Phương Hồi khiến cậu linh cảm có điều gì đó không
ổn, cảm giác đó rất tồi tệ, khiến cậu không thể yên tâm, mặc dù trong lòng nhủ
thầm không phải, không phải đâu, nhưng đứng ở cửa wc, nghe thấy tiếng nôn khan
vọng ra từ bên trong, lời dự đoán ca cậu đã trở thành sự thật, khiến Trần Tầ