
tôi chỉ muốn xem qua nội dung. Vì miếng cơm manh áo mà trong
những giờ phút trà dư tửu hậu, tôi vẫn phải bỏ thời gian ra nghiên cứu. Vì thế
mà tôi còn bị Trần Tầm cười nhạo, những lúc chơi cậu ta thường xuyên đuổi tôi
về đọc sách, còn tôi thì toàn kéo cậu ấy về làm “thầy giáo” của tôi.
Trần
Tầm là một anh chàng tính tình sôi nổi, hướng ngoại, những lúc ở gần nhau, hai
chúng tôi rất ồn ào, nói rất nhiều chuyện nhưng rất ít chuyện nghiêm chỉnh. Tôi
không ngờ rằng sau đó cậu ta lại kể cho tôi nghe chuyện của cậu ta với Phương
Hồi, mọi cái đều diễn ra rất ngẫu nhiên, nhưng giống như nội dung được nói
trong triết học Mác-Lê Nin, trong sự ngẫu nhiên hàm chứa cái tất yếu.
Hôm
đó tôi vẫn đang đọc cuốn Kiểm toán của cậu ta, đến một trang giữa chừng tôi
nhìn thấy hai dòng chữ nhỏ, bên trên có viết “Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận
quá vội vàng”. Nét chữ này đã quá quen thuộc với tôi, nó đã từng xuất hiện vô
số lần trong căn phòng nhỏ của tôi ở Australia, nào là “thức ăn trong tủ lạnh,
anh về nhớ hâm nóng”, hoặc “tối em không về đâu, anh ăn cơm trước, đừng đợi
em”.
Nhìn
thấy nét chữ của Phương Hồi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Trần Tầm đang nằm trên
giường xem ti vi, cảm giác trong lòng tôi vô cùng khó tả. Tôi cảm thấy bọn họ
là đôi oan nghiệt, khiến tôi không thể yên lòng. Tôi thực sự không chịu được
nữa, bèn đứng bật dậy, ném cuốn sách xuống trước mặt Trần Tầm nói: “Giờ thì bị
túm được chứng cứ rồi nhé, thành thật khai báo đi, năm xưa cô nàng nào viết cho
cậu những câu đẫm nước mắt như thế này!”.
Trần
Tầm cầm cuốn sách lên xem, cậu ta sững người ra một lát rồi từ từ gập sách lại
nói: “Người yêu cũ của tôi viết”.
“Người
yêu cũ của cậu thì nhiều lắm! Cô nào vậy?”. Tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, châm
một điếu thuốc hỏi.
“Nói
nghiêm túc là trong một thời gian khá dài, tôi chỉ có em ấy là người yêu cũ”.
Trần Tầm nhìn tôi nói: “Tôi nghiêm túc đấy, ông đừng có cho đó là chuyện bịa,
cho tôi một điếu đi”.
Tôi
đưa cho cậu ta một điếu thuốc, nói: “Cậu có hút thuốc đâu?”.
“Đó
là do tôi cai rồi, thời ngông cuồng năm xưa, tôi hút kinh khủng hơn ông
nhiều!”. Trần Tầm châm một điếu thuốc với vẻ rất lành nghề, phả ra một làn khói
nói.
“Chậc
chậc, một nhân vật có nhiều chuyện thâm cung bí sử đây! Kể cho anh em nghe
đi!”. Tôi cười nói.
“Kể
cái đếch gì! Sao ông đàn bà thế nhỉ!”. Trần Tầm đẩy tôi một cái nói.
“Tôi
chỉ tích lũy đề tài của cuộc sống thôi mà, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ viết
cho ông một cuốn tiểu thuyết mang tính tự truyện thì sao!”. Tôi giả vờ nói với
vẻ
“Ông
á? Trên forum chat ngoài ba cái câu bậy bạ và mấy từ sai chính tả, chẳng moi ra
được câu nào hoàn chỉnh mà còn đòi làm nhà văn ư?” Trần Tầm liền hạ bệ tôi.
“Đồ
đểu!”. Tôi cười đánh cậu ta: “Không kể thì thôi!”.
“OK!
Để tôi kể cho ông nghe, để tôi kể!”. Trần Tầm né tôi nói: “Chuyện này tôi chưa
kể với ai bao giờ!”.
Và
thế là tối hôm đó, tôi đã cống hiến hết đám thuốc lá Trung Nam Hải, còn Trần
Tầm thì cống hiến ra mọi câu chuyện của cậu trong những năm tháng vội vã đó.
Trước
khi Phương Hồi và Trần Tầm vào đại học đã xảy ra một chuyện. Đó là ngày
29-8-2001, sinh nhật Trần Tầm. Mọi thứ vốn không mấy thuận lợi, Trần Tầm nghĩ
thôi không tổ chức sinh nhật nữa, nhưng Ngô Đình Đình lại chủ động đứng ra lo
liệu cho cậu. Cô vẫn còn nhớ chuyện Trần Tầm nói với cô trong hôm đi hát, muốn
tìm cơ hội để giải thích với Phương Hồi.
Ngô
Đình Đình xuất đầu lộ diện tổ chức nên Trần Tầm cũng ngại từ chối, Tôn Đào và
Dương Tình đều dễ sắp xếp, Đường Hải Băng cũng không kêu ca gì. Chủ yếu là do
lần sinh nhật trước để lại dấu ấn quá đáng sợ, không ai còn đầu óc nào để tạo
ra sự kiện kinh khủng hơn nữa. Người không muốn đi nhất vẫn là Phương Hồi, điều
này khiến Trần Tầm thấy hơi buồn, cậu nghĩ mỗi bên lùi một bước là được rồi,
không cần thiết phải so đo như vậy. Phương Hồi cũng ngại, không muốn làm cậu
cụt hứng, đành miễn cưỡng tham gia, trên đường đi mặt mày ủ rũ.
Bữa
ăn diễn ra cũng tạm gọi là vui vẻ, tuổi tác đã lớn hơn, Đường Hải Băng cũng
không còn cố chấp như trước nữa. Cậu chủ động rót rượu cho Phương Hồi, nâng li
lên nói: “Nói thật là tớ cũng không ngờ hai cậu lại có thể kiên trì được đến
ngày hôm nay, nếu cậu đã thật lòng yêu Trần Tầm thì tớ cũng chẳng có gì để nói
nữa! Trước đây có gì không phải thì cậu cũng đừng để bụng. Tớ thừa nhận đúng là
tớ đã từng làm một số chuyện, cái thằng gây chuyện ở công viên Địa Đàn đã khai
với tớ rồi, tớ cũng đã bảo ban nó. Tớ không ngờ lại xảy ra chuyện đó, hôm nay
tớ cũng xin lỗi cậu thay cho hắn ta. Thôi không nói nhiều nữa, cậu đừng làm
Trần Tầm buồn nữa là được, tớ uống cạn còn cậu được bao nhiêu thì tùy”.
Đường
Hải Băng uống hết số rượu trong li, Phương Hồi khẽ nhún người và nhấp hai ngụm
nhỏ tượng trưng. Hai người cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng họ đều hiểu,
thời gian trôi qua, không chấp vặt gì nhau nữa có thể còn làm được, nhưng họ
cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trần
Tầm không hiểu điều này, còn tưởng rằng hai bên đã bỏ qua mọi hiềm