
vũ trụ! Đ thôi, toàn việc trên trời ấy mà!”.
“Kiều
Nhiên nhớ nhé! Sau này nếu thang máy nhà ông có hỏng thì chắc chắn Triệu Diệp
sẽ giúp được!”. Trần Tầm nháy mắt với Kiều Nhiên và nói, Kiều Nhiên hiểu ý liền
gật đầu, Triệu Diệp lại gầm lên một hồi.
Hôm
đó bọn họ tán hươu tán vượt suốt cả đêm rồi dần dần lăn ra ngủ ở phòng khách,
gian phòng không rộng bị mấy đứa nằm chen chúc, quay ngang quay dọc không ngại
ngần gì. Nửa đêm Kiều Nhiên tỉnh giấc một lần, nhìn thấy Phương Hồi nằm co ro
liền trở dậy lấy chăn cho cô, đang đắp thì cô liền mở mắt ra, hai người nhìn
nhau dưới ánh trăng, Phương Hồi cúi đầu xuống nói cảm ơn, Kiều Nhiên cười và
đáp không có gì.
Đợi
sáng ra tỉnh giấc thì đã có hai người chui trong chiếc chăn đó, không biết Trần
Tầm chui vào đó từ lúc nào, bị Triệu Diệp nói kháy hồi lâu, khiến Phương Hồi vô
cùng ngại ngùng sau khi tỉnh giấc. Vệ sinh xong xuôi, Phương Hồi chuẩn bị ra
về, Lâm Gia Mạt liền chào tạm biệt Kiều Nhiên với vẻ vô cùng lưu luyến, Kiều
Nhiên vẫn rất tự nhiên, đưa bọn họ ra cửa thang máy, mỉm cười vẫy tay chào.
Và
trong tích tắc thang máy đóng lại, những năm tháng thuở học trò của họ đã thực
sự một đi không trở lại.
Trước
hôm biết điểm một ngày, buổi tối đám Phương Hồi ở trong một quán trọ tại Thanh Long Hiệp. Kiều Nhiên
vịn vào một lí do rất chỉn chu để không đi cùng bọn họ, trừ Lâm Gia Mạt, còn
lại không ai thấy có gì bất thường, chỉ có điều ít nhiều mọi người cũng thấy
đáng tiếc. Tối hôm đó họ đã nướng thịt dê, đốt lửa. Đáng lẽ ra phải chơi rất
vui nhưng không ai hào hứng lắm, có thể nói, mấy con số của ngày hôm sau sẽ
quyết định số phận của mỗi đứa, trước mặt chúng, mọi niềm vui đều phai nhạt đi
rất nhiều. Cả đêm bốn đứa đều không ngủ, mặc áo lính ngồi quanh đống tro tàn
nói chuyện, lúcể chuyện ma, gì mà “anh em ta dựa lưng vào nhau”, lúc thì nói về
nguyện vọng thi đại học, đoán điểm thi của mình.
Hôm
đó Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt nói chuyện với nhau rất nhiều, Phương Hồi loáng
thoáng nhìn thấy Triệu Diệp nắm tay Lâm Gia Mạt, Lâm Gia Mạt cũng không giằng
tay ra. Cô biết Lâm Gia Mạt không thích Triệu Diệp, Triệu Diệp cũng không còn
theo đuổi kết cục trọn vẹn nữa. Họ chỉ muốn để lại cho nhau những kí ức ấm áp
nhất, sau đó chia tay, không còn điều gì nuối tiếc. Nhưng mặc dù vậy cô vẫn cảm
thấy cứ thế nào, cô nhớ lại hôm đó Kiều Nhiên dang tay ra nhưng cuối cùng cô
không chịu tặng cho cậu một vòng tay. Phương Hồi vẫn khăng khăng cho rằng, hai
người không thể đến với nhau thì không nên vương vấn, dính líu gì, có lẽ Lâm
Gia Mạt vẫn phân biệt được một số tình cảm, còn cô thì không thể. Trần Tầm đã
sở hữu cô hoàn toàn, cô không còn đủ sức để trao gì cho ai nữa.
***
Sau
khi trời sáng, cả đám liền lên đường quay về Bắc Kinh, trên đường đi, Lâm Gia
Mạt và Triệu Diệp lại bình thường như ngày trước, dường như cái nắm tay của tối
hôm qua không hề tồn tại.
Vừa
về đến trung tâm thành phố, bọn họ liền tra cứu điểm thi bằng điện thoại công
cộng, Triệu Diệp 435 điểm, Lâm Gia Mạt 491 điểm, Trần Tầm 546 điểm, Phương Hồi
523 điểm. Kết quả này khiến mấy đứa đều thần người, Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt
còn đỡ, mặc dù không vào được trường nào nổi tiếng, nhưng chắc cũng vẫn vào
được một trường tạm ổn, nguyện vọng một của mức điểm thứ hai sẽ không quá khó
khăn. Còn Trần Tầm và Phương Hồi thì rất khó lựa chọn, điểm của bọn họ không
cao không thấp, nguyện vọng một của mức điểm cao nhất chắc chắn đã hết hi vọng,
cũng không chắc có đủ điểm để ở mức điểm cao nhất hay không, việc có được học
cùng trường với nhau không lại càng không dám chắc.
Câu
nói của cô Lí ngày nào không hề sai, thi đại học là sự thật tàn khốc, điểm thi
bày ra trước mắt, không ai còn tâm trạng nào để ăn uống vui đùa, buồn bã, bi
thương. Phương Hồi rầu rĩ về đến nhà, hiếm khi bà Từ Yến Tân và ông Phương Kiến
Châu lại ngồi được với nhau. Chắc chắn họ đã biết điểm của Phương Hồi, đối với
thành tích mà Phương Hồi rất không hài lòng, họ vẫn tỏ ra khá thỏa mãn. Họ đều
cảm thấy 500 điểm đã là ổn, mở cuốn hướng dẫn tuyển sinh ra xem sẽ thấy, về cơ
bản nếu được 500 điểm đã là giỏi rồi. Học kì một của năm lớp 12, ông Phương
Kiến Châu còn đi tìm hiểu, thăm dò ngành nào của trường đại học nào ở Bắc Kinh
học ổn, đến học kì hai ông bắt đầu đi làm ăn, vì thế cũng không còn để ý gì nhiều
đến chuyện đó. Dần dần ông đã cảm nhận được niềm vui của việc kiếm tiền, đồng
thời cho rằng, những cái mà ông và bà Từ Yến Tân đem lại cho Phương Hồi hoàn
toàn có thể giúp cô có một cuộc sống tốt đẹp mà không cần thiết phải vào đại
học Bắc Kinh hay đại học Thanh Hoa học hành vất vả. Dần dần, ông đã bắt đầu coi
mình bằng vai bằng vế trong chuyện làm kinh tế với bà Từ Yến Tân.
Dĩ
nhiên họ không biết điều bí mật Phương Hồi rất muốn được học cùng trường với
Trần Tầm, ông Phương Kiến Châu còn tưởng con gái hơi buồn vì điểm số thấp hơn
khả năng vốn có của cô, thế là ông liền cười nói: “Phương Hồi à, không sao đâu
con, có phải mình không đỗ được đại học đâu, không cần thiết phải buồn rầu!
Bình thường