Polaroid
Nam Nhan Họa Thủy

Nam Nhan Họa Thủy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323231

Bình chọn: 7.00/10/323 lượt.

ạnh mẽ

đi, hốc mắt đỏ lên hàm lệ, động một chút liền khóc dễ dàng tổn thương

cho đôi mắt.

Bất quá hắn vẫn là thực khó chịu Trang Vũ Hãn dùng tình cũ kiềm chế

nàng, ba lần năm lượt không khi nào không nhắc tới chuyện hai người trải qua, làm cho ngọn lửa ghen tuông trong lòng hắn mạnh mẽ bốc lên, rất

muốn đem hắn biến thành đầu heo, lại nhổ một hàng răng, nhìn xem hắn có

dám lại thèm nhỏ dãi thịt béo bên miệng người khác hay không.

“A! Ngươi…… Ngươi là vì ta mới……” Nàng nhất thời sáng tỏ dụng tâm của hắn, lệ chảy ra giờ thu về hiện lên tia mỉm cười.

“Chậc! Vừa khóc vừa cười, thật sự là xấu chết, nếu không phải trong

lòng ta thiện lương, yêu thượng sẽ không thay lòng đổi dạ, xem ngươi bộ

dạng xấu thế này, là nam nhân đều bị ngươi dọa bỏ chạy trối chết đi.”

Hắn giễu cợt, ngón tay mềm nhẹ lau đi lệ của nàng.

“Thần Dương, ta…… Ta yêu ngươi.” Giang Thùy Tuyết ôm hắn, tựa vào trước ngực hắn khẽ nấc.

“Ta cũng yêu ngươi, bất quá ngươi khiến cho bác sĩ thực xấu hổ, hắn

đứng ở phía sau ngươi thật lâu.” Tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ trình

diễn một hồi buồn vui nảy nở tình yêu.

“Ắc! Cái gì, bác sĩ?!”

Nàng phút chốc xoay người, nước mắt còn tại trên mặt, thập phần kích

động giống cô gái mười bảy tuổi vừa bị cha mẹ bắt được cảnh nàng cùng

bạn trai hôn môi, chưa kịp điều chỉnh lại khuôn mặt lại đỏ lên.

Sinh mệnh con người không thể lấy dụng cụ hữu hình đo lường, từ quỷ

môn quan tránh được một kiếp Hạ Hạo Phong xem ra có chút suy yếu, sắc

mặt tái nhợt không thấy một tia sức sống, hô hấp mỏng manh cơ hồ nhìn

không thấy tia phập phồng.

Drap giường một màu trắng xóa không nhìn tới dụng cụ duy sinh (duy trì sự sống ), hắn dựa vào sức lực bản thân chống đỡ, tuy rằng thực vất vả, hao tổn

phần lớn khí lực, nhưng hắn lại một lần nữa đánh thắng trận, thành công vượt qua cửa ải khó khăn.

Bất quá chuyện này cũng không thêm chút thiện cảm gì của mọi người

với hắn cả, hắn vẫn là phi thường khiến người ta chán ghét, đối với

người nào đó mà nói, sự tồn tại của hắn là cái giằm gai, tương đối chói

mắt, biến mất khỏi đây đi còn có chút thống khoái.

“Tiểu bạch kiểm, ngươi có cân nhắc chuyện đi làm ngưu lang hay

không?” Nhất định tìm được thực nhiều mối, kiếm được cũng tương đối.

Đường Thần Dương ngoài cười nhưng trong không cười nhìn sang người

nằm trên giường bệnh nhân, ở miệng vết thương vỗ nhẹ một chút.

“Cậu không chết thật sự là thật đáng mừng nha! Ta liền cùng Tiểu

Tuyết nói kẻ tai họa thì không dễ dàng gặp Diêm Vương, chờ ngươi khóc

một chút rồi hãy chết lại cũng không muộn.”

“Cậu là để cho ngươi kêu sao? Ta không quen biết ngươi.” Tê một tiếng, Hạ Hạo Phong nhịn đau cắn chặt hàm răng.

“Ta cũng không muốn nhận thức ngươi nha! Không chết thành công đi

cậu, xem ngươi kìa nửa thân mình đều đã vào trong quan tài, như thế nào

còn luyến tiếc mà không ra đi.” Hắn đều chuẩn bị thay hắn khoác áo sợi

đay để tang.

Hai mắt híp lại một đường, Hạ Hạo Phong lạnh lùng cười, “Ta thế nhưng là cậu ruột duy nhất của Tiểu Tuyết, ngươi nghĩ ta có nên bảo nàng vào

đây nghe một chút không?”

“Người chết sẽ không mở miệng, trừ phi ngươi nghĩ muốn đi báo mộng.”

Vai nhún nhún, Đường Thần Dương biểu hiện bộ dáng cà lơ phất phơ.

Một lát sau, hắn không giận mà ngược lại còn cười, màu da không khỏe mạnh xuất hiện một tia huyết sắc.

“Ngươi yêu nàng?”

“Ta yêu nàng.” Cười cái gì, răng nanh trắng nha!

“Tốt lắm.” Thực là bạo gan.

“Không tốt.”

“Không tốt?” Hạ Hạo Phong nhịn không được nhíu mày.

“Đương nhiên không tốt, có người con riêng chướng mắt, ngươi có biết

ta vừa mới vài ngày trước phải xoay vòng quanh hay sao?” Nàng cư nhiên

lo lắng sợ người khác chiếu cố hắn không tốt, không phải tự mình đi vào

nhìn hắn, xác định hắn không hề phát bệnh mới an tâm thì không được.

Giang Thùy Tuyết bị hai kẻ lớn nhỏ gian trá xua đi, giả bộ muốn uống

đồ uống, sau đó hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt sau một hồi

lâu, cho nhau xem cảm giác bọn họ nhìn không vừa mắt nhau, thế nhưng vì

người bọn họ yêu thương mà miễn cưỡng mở miệng.

Từ nhỏ vì chức năng tim phổi không hoàn thiện nên sau khi Hạ Hạo

Phong trải qua đợt phát tác bệnh lần này xong, tình trạng của hắn so với lúc trước càng yếu, thân thể cũng càng ngày càng mục, hoàn toàn là dựa

vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ, nói chuyện với hắn mà nói là một gánh nặng

lớn, hao tổn đến tính mệnh.

Một lần lại một lần cùng thân thể của chính mình tranh đấu, một lần

lại một lần cùng tử thần đối mặt, kỳ thật hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi, rất muốn nghỉ ngơi, mắt muốn nhắm lại rồi, tự do tự tại bay về phía bầu trời xa kia.

Nhưng là hắn còn chưa có thể chết, phó thác của tỷ tỷ để lại cho hắn, đối với đứa nhỏ kia hắn còn không yên lòng.

“Nha! Thật sự là thật có lỗi, khiến cho ngươi vất vả.” Hạ Hạo Phong cười đến ấm áp như gió, không nóng không lạnh.

Đổi lại hắn cắn răng. “Nhìn không ra thành tâm của ngươi ở nơi nào.”

Rõ ràng ở cười nhạo hắn, vui sướng khi thấy hắn bởi vậy mà chịu khổ.

“Vậy không phải là do ta, thị lực không tốt nên mắt nhìn không rõ

ràng, ta có thể mời bác sĩ phụ trá