
nảy lên một cỗ kích động,
chưa từng có người nhìn ra cô đơn của nàng, vì sao hắn có thể nhìn thấu
lòng của nàng, thấy tiểu cô nương kia ngồi xổm dưới đất, ôm đồi gối
khóc?
Cho tới nay nàng đều là một người, mẹ yêu ba ba, ba ba đồng thời yêu
hai nữ nhân, bọn họ nghĩ đến nàng thực ngoan, thực nghe lời, không cần
ôm nàng một cái, nàng luôn bị xem nhẹ.
Kỳ thật nàng là cái đứa nhỏ thực nhát gan, sợ hãi ngủ một mình, đèn
trong phòng nàng vĩnh viễn mở sáng, mà nàng vào ban đêm sẽ không đi
toilet, vừa lên giường liền đem chăn kéo qua đầu, bao trụ chính mình,
bởi vì bảo mẫu nói dưới sàng có quỷ, yêu quái ở trong bồn cầu.
Mọi người đều nghĩ đến nàng là tiểu công chúa được sủng ái yêu thương rất hạnh phúc, ở trước mặt mọi người nàng chính là một bộ dạng ngoan
ngoãn, lúc còn nhỏ, không nghĩ muốn cha mẹ vì nàng mà lo lắng.
Ba mẹ là những người thân yêu của nàng, cũng cố gắng cho nàng toàn bộ thế giới, nhưng là bọn họ cũng là những kẻ đáng thương bị tình yêu tra
tấn, có thể cho nàng chỉ có vật chất hưởng thụ, đối với nàng chân chính
cần cái gì cũng chưa từng nghe thấy và cũng khi nào không hỏi han.
Thời điểm bọn họ còn trên đời nàng vẫn luôn mang trên người cảm giác
bị vứt bỏ, sau đó hai người mất đi nàng càng cô độc thê lương, cái phòng ở kia nếu nói là nhà không bằng nói là khách sạn thì đúng hơn, trừ bỏ
công ty, nàng không còn hiểu được mục đích sống còn lại trên đời này là
cái gì.
“Ta cũng từng là ta trong mắt ngươi thấy được, ba mẹ đột nhiên không
thấy đâu, biến thành thi thể lạnh như băng nằm ở trong quan tài, mặc kệ
ta như thế nào gọi bọn hắn, bọn họ chính là không chịu để ý ta, vĩnh
viễn im lặng sẽ không bao giờ tỉnh lại……”
Những người lơn xung quanh mình không ngừng bảo hắn, hắn là nam đinh
duy nhất Đường gia, hắn phải kiên cường, không thể khóc, về sau hắn muốn thay thế cha mẹ chiếu cố tỷ tỷ muội muội, đây là trách nhiệm của hắn.
Rõ ràng rất muốn ghé vào trên quan tài gào khóc, hắn lại nhếch môi,
nhịn xuống nước mắt, nhìn xung quanh, không biết người lớn đang đến
trước mặt đi đi lại lại, một câu nén bi thương hôm đó nghe được khiến
hắn chết lặng.
Hắn là trưởng tử Đường gia, tương lai cùng hy vọng Đường gia, có lệ
cũng không thể lưu, hắn phải so với bất luận kẻ nào đều phải kiên cường, nhanh lớn lên, hảo bảo hộ những người nhà nhu nhược không nơi nương
tựa.
“……Cô cô ta vừa xuất hiện, hung hăng đánh ta một bạt tai, nàng bảo ta khóc, không cần cố nén, người trong nhà đều đã chết còn nhẫn cái gì mà
nhẫn, ba ta mẹ đã chết còn có nàng.”
Cho nên hắn khóc, từ nhỏ giọng khóc nức nở đến khi không thể vãn hồi
thất thanh khóc rống, khóc đến hai mắt đều thũng thành hạch đào, thấy
không rõ trước mắt, vẫn khóc đến khi bọn họ xuống mồ.
Bất quá đã khóc nên về sau, trong lòng bi thương cũng tương đối giảm
bớt, hắn chậm rãi nhận ra cha mẹ không ở bên người là chuyện thật, cũng
điều chỉnh lại tâm tính thân là cô nhi.
“Ngươi có cô cô tốt.” Thực hâm mộ hắn.
Tuy rằng nàng có cái cậu nhỏ, nhưng là hắn còn không mang nổi mình ốc, có thể giúp đỡ cũng có hạn.
Nghe vậy, Đường Thần Dương hoảng sợ kêu to, “Cái gì cô cô tốt, là cô
cô khủng bố, từ khi phụ mẫu ta yên ngủ ngày đó thì bắt đầu, ta liền trải qua cuộc sống cực kỳ bi thảm, cuộc sống không có thiên lý, nàng mỗi
ngày đối với ta không phải đánh chính là mắng, có khi còn không cho ta
cơm ăn.”
“Á?!” Có trưởng bối tàn nhẫn như vậy?
“Tiểu Tuyết, ta thật đáng thương nha! Ngươi nhất định phải hảo hảo
trân trọng ta, lần đầu tiên của ta cho ngươi, ngươi không thể bội tình
bạc nghĩa, nếu không ta sẽ vẫn khóc vẫn khóc, khóc đến ánh mắt cạn khô.” Hắn cần người yêu ôm, thương hại tâm linh bị thương của mình.
“Đợi chút, đợi chút, cảm xúc của ngươi thay đổi cũng không khỏi quá
nhanh đi, ngươi rốt cuộc là nói thật hay là giả?” Nàng đều bị làm cho mơ hồ.
Một khắc trước còn tại trong tâm tình bi thương, làm cho người ta vì
hắn đau lòng không thôi, muốn vì hắn làm nơi tránh gió, đuổi đi đau
thương của hắn, giây tiếp theo hắn lại trở về tướng mạo sẵn có, giống
như hết thảy đều là nói giỡn, chỉ do hư cấu, khiến người ta có loại cảm
giác tâm tình mình bị đào khoét.
“Đương nhiên là thật, nhưng chúng ta muốn dùng thái độ lạc quan đối
mặt, ngươi xem ta có thể lớn lên tráng kiện khỏe mạnh bình an như vậy,
chính là nghĩ xa, không cần so đo nhiều chuyện, giống như ngươi cái yếm
đào này mặc hơi nhiều, mặc ở trên người ngươi phi thường không thích
hợp……”
“Cho nên ngươi sẽ thoát nó?” Giang Thùy Tuyết nói ra chuyện hắn muốn làm nhất.
Hắn cười cắn lên gáy duyên dáng. “Thời điểm đầu tiên mắt vừa nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy ngươi thực ngôc.”
“Ngốc?” Nàng đánh hắn một chút, không cho hắn cởi bỏ nút thắt quần áo.
“Ngươi còn không ngốc sao? Người bình thường nhìn đến cái loại chuyện này không phải trước chuồn mất dạng, thì là báo nguy để người ta xử lý, ai giống ngươi ngốc như vậy còn động thân, tuyệt không sợ trở thành hại người hại mình.” Ngu ngốc một đường.
“Không, ta rất sợ.” Sợ muốn chạy trốn.
Hắn cười khẽ. “Ta biết, ngươi tay chân đều không ngừng r